Chỉ sợ Địch Mạn Lị sớm đã tính đến, Tuyết Vi tuyệt đối không thể nhìn mẹ bị phạt. Đến lúc đó cô sẽ đem tất cả sai lầm đều ôm vào thân. Cuối cùng, không phải Tuyết Phỉ Nhi vu tội mẹ con các cô, cũng biến thành mẹ con các cô vu tội Tuyết Phỉ Nhi!
Thật là lợi hại!
Chiêu số thật ngoan độc!!
Giờ khắc này, lần thứ hai Tuyết Vi chứng kiến Địch Mạn Lị âm độc.
Ở trong cái nhà này, cô chưa sợ qua bất luận kẻ nào, duy độc Địch Mạn Lị, là địch nhân cô vĩnh viễn không cách nào chiến thắng ……
Chỉ vì……
Nhà mẹ đẻ Địch Mạn Lị có quân đội, chính giới nhiều bối cảnh, ở Nhà họ Tuyết có thể hoành hành không bị ngăn trở, chính là ở toàn bộ hoàng thành, bà cũng là một người phụ nữ nói chuyện có chút phân lượng. Thotho_
Đây là nguyên nhân vì sao, tư tưởng Tuyết Vi một lòng tìm người đàn ông đáng tin cậy, mang theo mẹ thoát khỏi Nhà họ Tuyết!!
*
Binh đoàn thứ ba, bộ phận chữa bệnh.
Thời gian cả ngày Hoàng Phủ Minh đều ở Quân khu Bạch Hổ cùng mấy tướng quân binh đoàn thương thảo sự tình ngày hôm qua phá huỷ căn cứ bí mật quân địch.
Theo như lời Mộ Thần Hiên, Tuyết Vi thật là phúc tinh của Hoàng Phủ Minh.
Bọn họ đã sớm thu được tình báo, nói trong hoàng thành có căn cứ bí mật quân địch đóng quân, vẫn chưa tìm thấy được vị trí cụ thể, ai ngờ, chó ngáp phải ruồi may như vậy tìm được, hơn nữa đã phá huỷ.
Đối với Hoàng Phủ Minh vừa mới đảm nhiệm vị trí Quân Trường không lâu, còn ở trong tranh luận nói tới không thể nghi ngờ là một công tích lớn đứng vững gót chân.
Gần tới thời gian tan tầm.
Hoàng Phủ Minh vội vàng về bộ phận chữa bệnh, vừa muốn cầm lấy điện thoại…… Thotho_
Lại phát hiện trên bàn làm việc bày một lọ thuốc mỡ không có nhãn, phía dưới lọ thuốc mỡ đè một tờ giấy nhắn tin.
Anh ngửi mùi thuốc mỡ, lại rút ra tờ giấy phía dưới.
Mặt trên thình lình viết……
‘ chuyện ngày hôm qua, cảm tạ; đây là thuốc mỡ tan bầm tôi tự mình điều chế, nếu không sợ chết, anh có thể thử xem. Tuyết Vi. ’
Khi nhìn đến chữ phía trước, Hoàng Phủ Minh còn rất cảm động, nhưng nhìn đến chữ phía sau, anh thật hận không thể kêu người phụ nữ đáng chết kia lên tới, hung hăng ngược cô một phen.
“alo?” Nhắc điện thoại, anh đánh một dãy số.
“Mộ tướng quân, xin hỏi có chuyện gì sao?” Bên kia điện thoại, truyền đến giọng Tuyết Vi.
“Bây giờ lập tức tới văn phòng tôi một chuyến!” Mệnh lệnh vừa rơi xuống.
Tuyết Vi ở đầu kia lạnh lùng nói: “Mộ tướng quân, ngượng ngùng, bây giờ vừa vặn tan tầm, tôi muốn tan tầm.”
Vừa thấy thời gian, vừa vặn năm giờ linh một giây. “Vậy cô cũng lại đây, bây giờ! Lập tức! Tôi có việc muốn nói với cô.” Thotho_
“Có chuyện gì ngày mai rồi nói sau, hôm nay tôi có hẹn, đang vội.” Nói xong, Tuyết Vi liền cắt đứt điện thoại.
“alo? Alo? Cô…… Người phụ nữ đáng chết!” Hoàng Phủ Minh phẫn hận ném điện thoại trong tay xuống.
Xem ra người phụ nữ này lại muốn buộc anh tự mình tới cửa đúng không?
Không khỏi phân trần, Hoàng Phủ Minh cởi quân trang trên người ra, vội vã chạy ra khỏi văn phòng.
Tìm một vòng ở phòng y tá, đại bộ phận y tá đều tan tầm; anh lại chạy tới cửa bệnh viện, dò xét bóng dáng Tuyết Vi mọi nơi.
Rốt cuộc, thấy Tuyết Vi đang đón xe ở phố bên.
Biểu tình Hoàng Phủ Minh vội vàng che giấu, bước nhanh đi đến chỗ Tuyết Vi.
Lúc anh vừa muốn mở miệng kêu cô ……
Tuyết Vi đã lên xe, rời khỏi.
“Đáng chết!” Hoàng Phủ Minh nắm chặt nắm tay, vẻ mặt không cam lòng nhìn taxi rời khỏi.
Đúng lúc này……
Một chiếc Porsche Cayenne treo quân bài chậm rãi dừng ở bên cạnh anh.
“hi, soái ca, có cần đi nhờ xe hay không?” Thotho_
Hoàng Phủ Minh liếc mắt người lái xe: “cần!” Lạnh lùng hộc ra hai chữ, kéo ra cửa ghế phụ liền lên xe……
Trong một quán cà phê kiểu Tây.
Tuyết Vi ngồi ở trong góc mặt vô biểu tình quấy thìa trong tay, tựa hồ đang chờ đợi người nào.
Mà ở cách đó không xa……
Đầu Mộ Thần Hiên đội mũ lưỡi trai, vẻ mặt khẩn trương nhìn Hoàng Phủ Minh trước mặt: “Minh, tôi cho rằng anh đáp xe tôi muốn theo dõi ai, không nghĩ tới vậy mà theo dõi vợ anh sao?? Anh cũng quá……” nói câu kế tiếp, anh thật sự ngượng ngùng.
“Tôi chính là lại đây nhìn xem cô ta hẹn người nào!” Vậy mà sốt ruột như vậy, đem anh mời đều bỏ?!
“ừm ừm, mỗi người đàn ông hoài nghi vợ mình xuất quỹ câu đầu tiên luôn nói như vậy.” Mộ Thần Hiên không nhanh không chậm nói xong, thảnh thơi, thảnh thơi uống xong một ngụm cà phê.
Hoàng Phủ Minh lập tức cho anh một cái nhìn xem thường, tầm mắt sắc bén nhanh chóng nhìn về phía vị trí Tuyết Vi ……
Chỉ chốc lát sau. Thotho_
Chỉ thấy, một người đàn ông tuổi chừng ngoài ba mươi xuất hiện, tay ôm một bó hoa hồng tiến vào trong quán cà phê an tĩnh.
Anh ta đảo mắt quanh khách nhân trong quán cà phê, thẳng đến Tuyết Vi liền đi qua.
Đợi anh ta mới vừa ngồi……
“Phốc.” Cách đó không xa Mộ Thần Hiên phun ra một ngụm cà phê trong miệng, không thể tưởng tượng nói: “Mẹ kiếp, Minh, vậy mà vợ anh thật sự cho anh đội nón xanh sao!?”
Khuôn mặt Hoàng Phủ Minh đang xem xem, nháy mắt liền trầm xuống dưới……
“cô chính là Tiểu thư Tuyết Vi sao?” Người đàn ông trung niên kia mỉm cười hỏi Tuyết Vi trên chỗ ngồi.
Cô nâng mí mắt lên, đánh giá người đàn ông liếc mắt một cái……
Tuổi đoán chừng sắp bốn mươi, có chút thô kệch, bụng bia cũng ra tới, tám phần từng ly hôn. Đến nỗi công tác sao……
Ánh mắt nhìn về phía cặp trên chân người đàn ông kia lây dính một ít nước bùn từ giày da.
Hẳn là nhà thầu tham dự công trình gì đó.
A, Địch Mạn Lị này thật là đủ ngoan độc, vậy mà giới thiệu cho cô một đối tượng xem mắt như vậy? Thotho_
“chào anh.” Tuyết Vi lạnh lùng đáp lời.
“Tiểu thư Tuyết Vi, đây là lễ vật đưa cho cô.” Nói xong, người đàn ông trung niên trình một bó hoa tươi cho Tuyết Vi.
Cô lễ phép tiếp nhận hoa tươi, đặt ở một bên.
Người đàn ông trung niên mỉm cười ngồi ở vị trí bên cạnh cô: “Tiểu thư Tuyết Vi, cô xem, tôi đều đã tới cái tuổi này, cũng không nghĩ quanh co lòng vòng. Thật không dám dấu diếm, bây giờ tôi ba mươi tám tuổi, ly hôn qua một lần, con đi theo mẹ nó, trước mắt làm công trình, không biết cô còn có cái gì muốn tìm hiểu không?”
Thật đủ trắng ra, dường như theo chân bọn họ ngày mai liền phải kết hôn. “không có.”
“Tiểu thư Tuyết Vi, không bằng cô nói một chút tình huống của cô đi, đối với tôi vừa lòng hay không?” Nói xong, người đàn ông trung niên bắt tay liền đáp ở trên lưng ghế dựa Tuyết Vi đang ngồi.
“anh cảm thấy, tôi sẽ vừa lòng sao?” Tuyết Vi buông thìa trong tay, lạnh lùng nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Ha hả, tôi biết tôi không xứng với Tiểu thư Tuyết Vi, Nhưng mà, không biết người giới thiệu nói sao với cô. Anh ta kêu chúng ta ngày mai liền đi lãnh chứng.”
Ngày mai liền đi lãnh chứng sao??? Chuyện này không nói giỡn đâu!
“Nếu không phải tôi nghe người giới thiệu nói những lời này, cũng sẽ không tới gặp Tiểu thư Tuyết Vi. Tôi là người từng tuổi này, không thích lãng phí thời gian. Tôi cũng nghĩ tới, nếu Tiểu thư Tuyết Vi nguyện ý cùng tôi kết hôn, nói vậy bên trong cũng có ẩn tình nhất định. Tôi cũng đã ly hôn, con cũng đã có, lại lớn tuổi hơn cô nhiều như vậy, cho nên…… Sẽ không ghét bỏ cô.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]