Chương trước
Chương sau
Editor: Thơ Thơ 

Chỉ thấy, bên dưới góc phải rừng rậm, trên người Tuyết Vi mặc một bộ áo ngủ bằng tơ lụa, nhắm mắt lại, đôi tay duỗi thẳng, lảo đảo lắc lư đi tới trước, vừa thấy thật giống người mộng du.

“Thần Hiên, mẹ nó cậu ngốc sao? Nhìn không ra cô ta gặp nạn sao?!”

“hả……” Mộ Thần Hiên ngây ngẩn cả người. 

Anh sững sờ, không phải nghi hoặc Tuyết Vi vì sao gặp nạn, mà là……

Anh giống như thấy được biểu tình ở trên mặt Hoàng Phủ Minh vài phần khẩn trương, là ảo giác sao?

Phải biết rằng, Hoàng Phủ Minh chính là một người đàn ông trừ bỏ công sự, mọi việc đều không quá để bụng, đặc biệt là…… Đối với phụ nữ!

“Minh, lúc này thật phiền toái, diễn tập quân sự lập tức phải bắt đầu rồi. Hơn nữa……”

“Mặc kệ cô ta vì sao tới căn cứ quân sự, bất luận kẻ nào tự tiện xông vào căn cứ quân sự đều là tội lớn!” Sắc mặt Mộ Thần Hiên nghiêm túc nói.

Hoàng Phủ Minh cầm trong tay cái kính viễn vọng như cũ, lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của Tuyết Vi, lúc này……

Phía sau vị trí chín giờ của Tuyết Vi, dần dần xuất hiện mấy cái điểm đen ở trong phạm vi tầm mắt của Hoàng Phủ Minh …… Thotho_

“Mộ tướng quân!” Anh lạnh giọng buông cái kính viễn vọng trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía Mộ Thần Hiên: “bây giờ cậu lập tức gọi điện thoại cho tướng quân binh đoàn thứ nhất, binh đoàn thứ hai, gọi bọn họ không cần lại đây, mặt khác…… Hủy bỏ diễn tập quân sự lần này!!”

“Hủy bỏ sao???” Mộ Thần Hiên không nghe lầm cái gì chứ? Bây giờ Hoàng Phủ Minh dùng chính là ‘ Mộ tướng quân ’ mà không phải ‘ Thần Hiên ’, nói cách khác đây là mệnh lệnh mang tính cưỡng chế sao?! “Kia, vậy tội vợ của anh tự tiện xông vào căn cứ quân sự, tính sao?” Thotho_

“Cô ta tự tiện xông vào căn cứ quân sự khi nào?” Hoàng Phủ Minh ra vẻ khó hiểu hỏi lại.

“hả……”

“Thần Hiên, bây giờ nhìn thấy cô ta, cũng chỉ có cậu và tôi mà thôi, không phải sao?” Anh cười giảo hoạt, trong mắt thoáng chốc xẹt qua một tia sáng quỷ dị.

Mộ Thần Hiên lập tức phản ứng lại ý tứ của Hoàng Phủ Minh.

Không khỏi phân trần, anh xoay người liền phải rời khỏi, đã vậy vào lúc này……

“Ai nha nha, không biết ai đã từng nói qua, trời đất bao la quân quy lớn nhất; quân kỷ lớn như trời, kẻ vi phạm trục xuất khỏi quân doanh.” Phía sau, truyền đến giọng châm chọc của Mộ Thần Hiên.

Anh ngừng lại chân bước, xoay đầu, bộ dáng ra vẻ khó hiểu: “Tôi có nói qua lời nói này sao? Đi trước.” Thotho_

Mẹ nó, bây giờ Mộ Thần Hiên thật muốn chửi đổng, anh thật không nghĩ tới Hoàng Phủ Minh vì cứu một người phụ nữ mà ngưng hẳn lần diễn tập này, vậy mà còn đúng lúc nổi lên chơi trò mất trí nhớ này sao?

Phải biết rằng, Hoàng Phủ Minh trước sau như một là người công tư phân minh, trước kia phàm là người Quân khu Bạch Hổ ai trái với quân quy, Quân Trường thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn chính là không có một chút lưu tình, chính là Hoàng Phủ Minh tự mình trái với quân quy, đều chiếu phạt không lầm. Ai biết bây giờ vậy mà…… Thotho_

“Ha, có ý tứ.” Nhìn bóng dáng anh rời khỏi, Mộ Thần Hiên không khỏi nở nụ cười quỷ dị ……

Trong rừng cây, Tuyết Vi thận trọng đi từng bước tới trước.

Cô không biết mình đã đi rất xa rồi, cũng không biết rốt cuộc khi nào mới có thể gặp được người qua đường nghĩ cách cứu viện cho mình.

Nhưng mà ……

Tuyết Vi ở trong bóng đêm lại không biết giờ phút này chính mình đang đứng ở bên trong nguy cơ tứ phía ……

Hoàng Phủ Minh rời khỏi đài chỉ huy, một đường vội vàng chạy tới nơi Tuyết Vi.

Anh lạnh lùng nhìn Tuyết Vi cách đó không xa đang lần mò đi tới trước, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại bỗng nhiên nhớ tới, từng màn bọn họ trải qua.

Nếu người phụ nữ đáng chết này biết là anh, chỉ sợ lại dây dưa không thôi đi?! 

“Đừng nhúc nhích!” Giọng nói áp thấp.  Thotho_

Nghe một tiếng như thế, Tuyết Vi liền giống như tìm được ánh sáng rồi: “anh là ai? Cứu cứu tôi……” Vừa muốn chạy tới nơi phát ra giọng nói.

Sắc mặt Hoàng Phủ Minh căng thẳng, lặp lại lần thứ hai: “Đừng nhúc nhích!!!”

Chỉ thấy, phía sau Tuyết Vi, mấy con sói đói đang vận sức chờ phát động tới gần cô ……

Tuyết Vi nghi hoặc đứng tại chỗ, thật sự vừa động không động. Thotho_

Hoàng Phủ Minh thấy vậy, rút Quân Đao trên người ra, bước nhanh vọt qua đi mấy con sói đói.

Sói đói hung ác vừa thấy anh hành động, không khỏi phân công thay đổi mục tiêu, liền nhào tới anh ……

‘ lả tả ’

Trong ánh đao, sói đói hung ác liên tục bị đao Hoàng Phủ Minh hạ sát.

Vào giờ phút này trong đôi mắt người đàn ông điểm xuyết giống như đến từ địa ngục, không có bất luận tình cảm gì, quả thực so với sói đói không có tâm huyết kia còn muốn khủng bố hơn……

Ở trong bóng đêm, rõ ràng Tuyết Vi nghe được tiếng vật lộn, cũng nghe được tiếng động vật tru lên: “Xảy ra chuyện gì? Vì sao sẽ có tiếng chó kêu?!”

Sau khi nghe tới ‘tiếng chó kêu ’, thiếu chút nữa Hoàng Phủ Minh liền cười ra tới. Người phụ nữ đáng chết này, đôi mắt nhìn không thấy cũng thôi, lỗ tai cũng điếc sao? Thotho_

Rõ ràng chính là tiếng sói tru, cô có thể nghe không hiểu sao?

“im……” lúc anh vừa muốn mệnh lệnh Tuyết Vi câm miệng.

Chỉ thấy, một con sói đói nhào tới Tuyết Vi. Thotho_

Cảm quan của sói cùng người bất đồng, bọn chúng chủ yếu dựa vào vật thể di động cùng với tiếng động tới tìm kiếm mục tiêu.

Bây giờ Tuyết Vi mở miệng, đã thành công hấp dẫn lực chú ý của bọn chúng.

Mắt thấy sói đói kia đánh về phía Tuyết Vi, đôi mắt Hoàng Phủ Minh tối sầm lại, vọt tới trước người cô, mở ra hai tay vững vàng bảo hộ cô ở trong lòng ngực.

Giờ khắc này……

Tuyết Vi ở trong bóng đêm giống như cảm nhận được một loại cảm giác ấm áp cùng an toàn.

Tuy rằng……

Cô cũng không biết vị trí hoàn cảnh giờ phút này, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô, chính mình nhất định vô cùng nguy hiểm. Thotho_

Bị người đàn ông ôm lấy thân thể thả lỏng xuống dưới, trong bóng đêm mờ ảo cô tịch, độ ấm thân thể người đàn ông dần dần truyền đến Tuyết Vi đã lạnh thấu xương, khiến cho lòng cô đang nóng nảy cùng khủng hoảng trở nên kiên định xuống.

Loại cảm giác này giống như là về tới cái kia đêm……

Cô say mèm, lại trước sau không cách nào quên, ở trong phòng hắc ám kia, khi cô thống khổ khóc lóc kể lể, người đàn ông bá đạo ôm cô vào trong lòng mang đến cảm giác cực độ an toàn cùng ỷ lại. Thotho_

Cứ việc……

Kia chỉ là một đoạn tình duyên ngắn ngủi không cách nào lau đi mà thôi……

“ưm……” tiếng Hoàng Phủ Minh thống khổ kêu rên chặn suy nghĩ của Tuyết Vi.

Chỉ thấy, sói đói kia đang gắt gao cắn cánh tay anh bảo vệ Tuyết Vi.

“Làm sao vậy?!!”

Nhìn bộ dáng Tuyết Vi lo lắng, anh lạnh lùng lắc đầu: “Không có việc gì.” Hai tròng mắt tối sầm lại, dùng sức quăng cánh tay.

Sói đói kia lập tức bay đi ra ngoài.

Bắt lấy thời cơ này, Hoàng Phủ Minh vung chân, liền đá văng sói đói ở trên người.

“Hu... Hu ……” trong nháy mắt sói đói rơi xuống đất thống khổ tru lên hai tiếng, quay đầu, kẹp chặt cái đuôi liền chạy đi rồi……

Lập tức, trong rừng rậm lại khôi phục yên lặng.

Hoàng Phủ Minh chậm rãi buông lỏng hai tay ôm chặt Tuyết Vi ra, nhẹ nhàng bâng quơ quét mắt cánh tay mình bị cắn, nặng nề nói: “Vì sao xuất hiện ở chỗ này?”

“sau khi tôi bị người ta bắt cóc, bị ném tới nơi này.”

A, anh thật muốn biết người làm việc này hận người phụ nữ này bao nhiêu, vậy mà dùng một chiêu mượn đao giết người này!?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.