Chương trước
Chương sau
Editor: Thơ Thơ 

“hừ, vì sao bên trong ‘ bao cao su ’ đến bây giờ vẫn là cái màu này?” Nhặt lên thật cẩn thận từ trong thùng rác, cô mở to hai mắt nhìn.

Giây tiếp theo……

“Lưu manh! Lưu manh xấu xa, đừng để tôi thấy anh, nếu không…… Tôi kêu anh nha muốn sống không được muốn chết không xong!!!”

Binh đoàn thứ ba, bộ phận chữa bệnh, văn phòng tổng binh trường.

“Minh, tôi đối với chữa bệnh dốt đặc cán mai, đột nhiên anh đem bộ phận chữa bệnh đá cho tôi, không phải làm khó tôi sao?” Mộ Thần Hiên vừa sửa sang lại tư liệu, vừa oán giận nhìn Hoàng Phủ Minh ngồi ở đối diện.

“Toàn bộ binh đoàn thứ ba đều là của cậu, bộ phận chữa bệnh vốn thuộc về cậu!”

“Chính là…… Bộ phận chữa bệnh là nghành bên ngoài, tôi có thể quản, cũng có thể mặc kệ, bây giờ anh kêu tôi quản lý nơi này, tôi đây liền không thể quản?”

“cậu nói đi?” Nhẹ nhàng bâng quơ ba chữ, không thể nghi ngờ đại biểu Mộ Thần Hiên đã không có bất luận cái quyền cự tuyệt gì.

Anh quá hiểu biết Hoàng Phủ Minh. Một khi vị này nói một không hai, Quân Trường đại nhân hạ mệnh lệnh, dù là Thiên Vương lão tử tới cũng đừng nghĩ sửa đổi! Ai, người đàn ông bá đạo tham gia quân ngũ, thật thống khổ!

“Bất quá như vậy cũng đúng. Tôi đã hỏi thăm qua, nghe nói mỹ nữ bộ phận chữa bệnh của binh đoàn thứ ba nhiều nhất.” Mộ Thần Hiên hơi hơi mỉm cười, bày ra vẻ mặt trong đầu nhẹ nhàng: “Ngẫm lại, mỗi ngày các cô mặc trang phục bác sĩ, y tá xoay quanh ở bên người tôi, xoay quanh, ai nha nha…… Thật là hạnh phúc.”

Đối với khẩu vị biến thái của Mộ Thần Hiên, Hoàng Phủ Minh quả thực bội phục sát đất, cho anh một cái liếc mắt châm chọc: “Thần Hiên! Tôi kêu cậu quản lý nơi này, là tôi thu được tin tức, có gián điệp của quân địch lẫn vào bộ phận chữa bệnh. Cho nên…… Yêu cầu cậu lưu ý nhiều một chút!”

“hả, hoá ra là có chính sự muốn làm sao? Tôi còn tưởng rằng……” dừng nói một chút, anh cười nói: “anh điều tôi tới nơi này là muốn tôi đặc biệt chiếu cố, chiếu cố vợ chưa qua cửa của anh.” Thotho_

‘ bá ’ lập tức, mặt Hoàng Phủ Minh liền lạnh xuống.

Thấy anh phản ứng như vậy, Mộ Thần Hiên biết rõ mình xúc phạm điểm mấu chốt của anh.

Từ trước đến nay Hoàng Phủ Minh xử sự công tư phân minh, cực độ không thích lúc nói chuyện công việc lại nói tới việc tư; càng thêm không ở trong công tác dung nhập cảm tình cá nhân.

Lúc này làm cho rất nhiều người ở sau lưng trộm gọi anh là Quân Trường máu lạnh nhất!

“Đúng rồi, Minh, anh nhìn xem cái này.” Nói xong, Mộ Thần Hiên rút ra một phần hồ sơ từ tư liệu trong tay trình cho Hoàng Phủ Minh.

Anh mở phân hồ sơ kia ra nhìn thoáng qua, lập tức khép lại: “Cho tôi xem tư liệu cô ta làm gì?”

“à, cũng không có gì, tôi vừa mới thông báo y tá trưởng, kêu vợ chưa qua cửa của anh tới gặp tôi.”

“Gặp cậu?”

“Đúng vậy!” Một tay Mộ Thần Hiên chống đỡ hàm dưới, nghiêng đầu, cười xấu xa nói: “Muốn nhìn một chút bản thân cô ta rốt cuộc có xinh đẹp như ảnh chụp hay không.”

“Nhàm chán!! Đi trước……” Hoàng Phủ Minh đứng dậy phải rời đi. Thotho_

“này, Minh, từ từ, tôi còn có việc muốn nói với anh.”

“Chuyện gì?”

“Là cái này……”

‘ tất tất tất ’ tiếng tin nhắn cắt lời Mộ Thần Hiên nói, anh cúi đầu nhìn di động: “Mẹ nó, thật không có việc gì lại gây phiền toái cho tôi. Minh, tôi đi ra ngoài giải quyết chút việc, sẽ trở về lập tức, anh chờ tôi nha.” Nói xong, anh cũng không quay đầu lại rời đi……

Cửa văn phòng Tổng binh trường của bộ phận chữa bệnh.

Tuyết Vi dừng chân trước cửa lớn, tân nhiệm tổng binh trường sẽ là ai đây? Vì sao cố ý yêu cầu gặp cô?

Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, cô hít sâu một hơi, ‘ Cốc cốc cốc ’ nhẹ gõ cửa phòng. “Báo cáo!” Một tay đẩy cửa lớn ra……

Chỉ thấy, trước bàn làm việc, một người đàn ông đứng đưa lưng về phía cô.

Tuyết Vi nhìn bóng dáng người đàn ông từ trên xuống dưới, quần tây màu đen, áo sơ mi trắng, bộ quần áo này vì sao quen mắt như vậy? Hình như là y phục tên lưu manh kia mặc sáng nay?!

Sẽ không…… sao mà khéo như vậy?!! Thotho_

Cô không khỏi phân trần, còn không đợi người đàn ông quay đầu lại, một bước xông lên trước, một phen chuyển thân thể người đàn ông qua: “**!!! Tôi liền biết là anh!!!!”

Điên rồi! Điên rồi! Điên rồi!

Vì sao cô ở nơi nào cũng có thể gặp được người này?

Mẹ nó, là quỷ đánh tường sao??

Hoàng Phủ Minh cũng tò mò, vì sao gần đây anh luôn có thể gặp được bà điên này?!

Tuyết Vi tức muốn hộc máu thở hổn hển, tầm mắt dần dần nhìn về phía quân trang treo ở trên giá áo ……

Bộ quân trang kia thuần màu đen, sau lưng thêu một dấu hiệu hình Bạch Hổ, trong miệng hổ ngậm một con số ‘ ba ’, đại biểu người binh đoàn thứ ba.

Tuy nhiên, trên vị trí hai vai lại đính hai cái huân chương vô cùng chói mắt……

Hai huyền bốn sao!

Hai huyền một sao là thiếu tướng; hai huyền hai sao là trung tướng; hai huyền ba sao là thượng tướng; như vậy hai huyền bốn sao còn lại là……

Tương đương……

Tướng quân!!!

Mẹ nó!!! Hoá ra tên lưu manh này chính là tổng chỉ huy binh đoàn thứ ba, Mộ Thần Hiên tướng quân sao?!!!

Đối mặt với sự thật thình lình xảy ra, Tuyết Vi giống như là bị ngũ lôi oanh đỉnh, đã không thể tiếp thu; lại không thể không đối mặt.

“Đại…… Đại ca, ngươi không lầm chứ?!!”

“âm hồn anh không tan cũng liền xong rồi.”

“anh nói anh đường đường là tổng chỉ huy binh đoàn thứ ba, đến nỗi vì chỉnh tôi, điều riêng tới bộ phận chữa bệnh sao?”

“đời trước của tôi vứt phần mộ tổ tiên nhà anh, hay là như thế nào?!!” Tuyết Vi bị kích thích nói năng đã có chút lộn xộn.

Hoàng Phủ Minh âm thầm nheo đôi mắt lại, nhìn dáng vẻ…… bây giờ của người phụ nữ này là xem anh trở thành Thần Hiên sao?!

Một khi đã nói như vậy ……

“Khụ, khụ.” Sắc mặt Hoàng Phủ Minh nghiêm túc ho khan hai tiếng, quay người, bắt lấy quân trang treo ở trên giá áo tròng lên trên người. Theo sau liền vào chỗ ngồi.

Anh không nhanh không chậm lấy kẹp hồ sơ trên bàn, mở ra: “Tuyết Vi, 16 tuổi đi học trường quân đội Hoàng Bộ; 18 tuổi bị cưỡng chế thôi học; 20 tuổi lấy thân phận nhân viên ngoài biên chế tiến vào bộ phận chữa bệnh của binh đoàn thứ ba nhậm chức y tá thực tập ……” Thotho_

Nói đến nơi đây, Hoàng Phủ Minh cơ bản không nỡ nhìn thẳng phân hồ sơ này.

Phải biết rằng, toàn bộ Quân khu Bạch Hổ có 80 phần trăm người tốt nghiệp trường quân đội Hoàng Bộ, bị lệnh cưỡng chế thôi học quả thực đúng là hiếm thấy, anh rất muốn biết, lúc cô đi học ở đó, kém cỏi thành cái dạng gì mới bị lệnh cưỡng chế thôi học?!

“cô nán lại ở binh đoàn thứ ba nửa năm, cho tới nay vẫn là một y tá thực tập, cũng thật là…… Vô dụng!!” Lời châm chọc vừa xong, Hoàng Phủ Minh ‘ bốp ’ một tiếng khép lại hồ sơ.

Tuyết Vi trầm mặc không nói gì, rũ đầu.

Đúng, cô vô dụng! Cô chính là một tuyển thủ vô dụng trời sinh. So sánh với quan quân cao cấp của bọn họ, cô chính là một thứ rác rưởi. Nhưng mà……

“Quản anh đánh rắm à?!” Ngẩng đầu, cô lạnh giọng chất vấn Hoàng Phủ Minh trước mắt.

“cô!!!” Người phụ nữ thúi này, là vô pháp vô thiên sao? Ngay cả thượng cấp cũng dám chống đối?!

“cô cái gì cô? Tôi hữu dụng hay vô dụng cần anh đến quản sao? Tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi đã chịu đủ anh!” Nói xong, Tuyết Vi nhanh chóng móc ra từ túi tiền một món đồ, còn để trên bàn làm việc: “anh cảm thấy như vậy chơi vui sao?!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.