“Tuyết Vi, vì sao chị đột nhiên tò mò đối với soái ca kia? Nên sẽ không, cũng bị anh ta mê hoặc rồi sao?!!”
Không!
Cô chỉ muốn biết anh tên gọi là gì, trở về viết tên của anh lên quần lót, mỗi ngày đánh rắm thúi chết anh ta!! “Ha hả, chị chỉ là tò mò mà thôi.”
“Không cần tò mò, khi anh ta tiến vào, toàn bộ chúng tôi đều muốn biết tên của anh ta. Bất quá…… Rất kỳ quái chính là, tất cả tư liệu của anh ta đã bị cấp trên phong tỏa. Nói vậy hẳn là nhân vật lớn đi. Ít nhất cũng đến cấp bậc thiếu tướng.”
Chưa chắc! Thotho_
Nếu là quan quân cấp bậc thiếu tướng không đến mức thần bí như vậy, tuy rằng toàn bộ Quan lớn của Quân khu Bạch Hổ vì bảo mật đều vô cùng khiêm tốn, nhưng đối với bệnh viện bên trong quân khu không cần thiết làm ra vẻ thần bí. Xem ra địa vị tên lưu manh kia nhất định không nhỏ!
“Tuyết Vi, lập tức tới văn phòng tôi một chuyến!” Giọng y tá trưởng sắc bén cắt ngang suy nghĩ của Tuyết Vi.
Phương Tiểu Nhã vừa thấy…… “Xong rồi, xong rồi, Tuyết Vi, xem ra nữ ma đầu này lại muốn tìm chị phiền toái, chị bảo trọng đi.” Nói xong, cô liền chạy đi nhanh như chớp.
Trầm mặc không nói đi theo phía sau y tá trưởng tới văn phòng.
Y tá trưởng vừa ngồi xuống liền nói thẳng vào chủ đề: “Tuyết Vi, từ hôm nay trở đi, người bệnh phòng bệnh số 403 do cô một mình chiếu cố bên người suốt 24 giờ, hết thảy yêu cầu của anh ta chẳng khác nào mệnh lệnh!!”
Sau khi nghe tới cái tin dữ này, đầu Tuyết Vi ‘ oanh ’ một tiếng liền nổ tung. Quả thực nữ ma đầu này cố ý tìm phiền toái và gieo thống khổ cho cô! “Y tá trưởng, này…… Giống như không phù hợp quy củ đi?”
“Quy củ? Quy củ là do người định. Đây là thượng cấp truyền đạt mệnh lệnh, cô không có quyền cự tuyệt. Bây giờ…… lập tức đi chấp hành cho tôi!!!”
Nhìn bộ dáng y tá trưởng hung ác, Tuyết Vi càng ngày càng tò mò bối cảnh người đàn ông kia, vậy mà có thể chỉ huy bộ phận chữa bệnh, rốt cuộc anh ta có thân phận gì? Thotho_
Đáng chết! Sớm biết đã không trêu chọc anh!!
“vâng…… Y tá trưởng.” Vừa muốn xoay người rời đi.
“Hừ, đã sớm nhìn ra cô là hồ ly tinh, không nghĩ tới mới như vậy liền thông đồng một cái, quả thực đem bệnh viện trở thành nơi xa hoa truỵ lạc!!”
Sau lưng, truyền đến tiếng y tá trưởng nhục mạ.
Tuyết Vi ngừng lại bước chân, quay đầu lại, mỉm cười ngọt ngào nói: “Không có biện pháp, sức quyến rũ cá nhân ……”
Nói cô là hồ ly tinh sao? Được, cô chính là hồ ly tinh!
Nói cô địa vị thấp hèn sao? Được, cô chính là địa vị thấp hèn!
Nói cô tính cách cao ngạo? Có thể, cô chính là cao ngạo như vậy.
Vô luận người khác nói cô cái gì, cô vĩnh viễn sẽ không giải thích, bởi vì ở trong từ điển của Tuyết Vi, giải thích…… Chính là tượng trưng cho yếu đuối! Cô lựa chọn chỉ có hai cái, hoặc là…… Trầm mặc; hoặc là…… Hung hăng đánh trả!!!
Rời đi văn phòng y tá trưởng, Tuyết Vi liền làm ra tư thái ‘ đi pháp trường ’.
Hừ, cô cũng không tin người đàn ông kia dù có ác độc, còn có thể ác độc hơn Chị hai và mẹ lớn của cô sao? Thotho_
Thời gian 8 năm, ở Nhà họ Tuyết cô đều có thể nhẫn nhục cố chịu qua; bây giờ còn không phải là hầu hạ tên kia thời gian mấy ngày sao, cô cũng không tin mình chịu không nổi!!
Đầu có thể rơi, máu có thể đổ, khí phách quân nhân không thể ném, cứ việc……
Cô chỉ là nhân viên quân đội ngoài biên chế thôi, hãn……
Đến phòng bệnh cá nhân 403, hết thảy như tuyết vi sở liệu, Hoàng Phủ Minh bắt đầu làm khó.
Bưng trà rót nước dĩ nhiên không thể miễn, gọt hoa quả, mua cơm cũng là việc bình thường. Nhưng dù sao cô cũng chỉ có một mình, làm sao chịu được Hoàng Phủ Minh rảnh rỗi sai khiến chứ?!
“Hô……” Toàn thân mệt mỏi ngồi ở trên ghế, nhìn thời gian đã 8 giờ tối, cô ước chừng làm trâu làm ngựa cho tên lưu manh này hết 7 tiếng đồng hồ, mệt đến nỗi không còn được nửa cái mạng! Lưu manh này cũng nên nghỉ một lát chứ?
“Khụ……” Một tiếng ho nhẹ phát ra.
Thần kinh cả người Tuyết Vi lập tức căng thẳng, mẹ nó, lưu manh này còn có ‘ ý chỉ ’ sao? “anh còn có cái gì phân phó?” Hai tròng mắt vô thần nhìn về phía vị trí giường bệnh.
Chỉ thấy Hoàng Phủ Minh mặt vô biểu tình dựa vào trên đầu giường, trong tay cầm một quyển tạp chí đọc. Trầm mặc không nói chỉ chỉ bả vai mình.
Có ý tứ gì? Tuyết Vi mờ mịt chớp chớp mắt: “bả vai anh ngứa sao?” Thotho_
“mỏi!” Đơn giản một chữ rơi xuống.
Mỏi sao? Anh nói thêm một chữ có thể chết sao? Vẫn là anh nói là vàng, tích chữ như kim như vậy sao? “Nói rõ chút!!”
“Mát xa, không hiểu sao?” Mắt Hoàng Phủ Minh lạnh lùng ngắm Tuyết Vi.
Cô đè nén lửa giận ở trong lòng ‘ đằng ’ lập tức liền bạo phát. “Tôi nói, nơi này là bệnh viện, không phải kỹ viện, muốn mát xa, anh đổi chỗ đi!”
“thủ tục chữa bệnh của các người không phải có mát xa hạng nhất cho người bệnh sao?”
A, người này còn rất hiểu biết một nhóm các cô. “Có, đương nhiên là có!” Khóe môi Tuyết Vi gợi lên cười dữ tợn: “Bất quá, đó là chuyên môn phục vụ cho người bệnh tê liệt, anh cũng tàn phế sao?!”
Miệng lưỡi sắc bén! Đã lăn lộn một buổi trưa, người phụ nữ này nhìn như không cách nào trở nên an phận. Hoàng Phủ Minh âm thầm nghĩ xong, ‘ bốp ’ một tiếng, khép tạp chí trong tay lại, hai tròng mắt chậm rãi nhìn Tuyết Vi: “Đối với hộ lý chuyên môn mà nói, có bất luận yêu cầu gì cần hộ lý, hộ lý chuyên môn đều không được cãi lời. Cô muốn tôi khiếu nại với lãnh đạo của cô sao?”
Đủ tàn nhẫn!
Rốt cuộc Tuyết Vi hiểu rõ vì sao anh đề nghị cô đảm đương hộ lý chuyên môn, cảm tình là tại đây chờ cô đâu.
Đích xác, căn cứ thủ tục quân khu chữa bệnh, hộ lý chuyên môn thuộc loại đặc biệt, có nghĩa vụ thỏa mãn các loại yêu cầu cần hộ lý, nói trắng ra là, hộ lý chính là kiêm hầu gái!! Thotho_
Người này thật hiểu công việc!!
Nghiến răng, cô cười lạnh đi tới trước mặt Hoàng Phủ Minh: “Yêu cầu ấn nơi nào?”
“Toàn thân!”
“Cũng bao gồm ……‘ chân thứ ba ’ của anh sao?”
“Nếu cô thích, tôi không ngại!”
*** anh!!
Một phen đấu khẩu kết thúc, Tuyết Vi hoàn toàn bại trận, trực tiếp mắng ra thô tục ở trong lòng, chỉ phải tâm bất cam tình bất nguyện bắt đầu làm mát xa cho anh.
Hai tiếng đồng hồ sau, bởi vì trường kỳ dùng sức hoạt động, đôi tay Tuyết Vi đã mỏi đến vô cảm rồi.
Thật ra Hoàng Phủ Minh rất hưởng thụ ghé vào trên giường, nửa híp mắt.
“Có thể.”
Rốt cuộc xong việc. Tuyết Vi thở ra một hơi, hữu khí vô lực nói: “Đều đã mười giờ, anh cũng nên nghỉ ngơi đi.”
“Từ từ.” Thotho_
Anh còn muốn làm khó dễ gì nữa?!!
“trước khi ngủ tôi cần tắm rửa.”
“anh cứ việc tắm, không ai ngăn cản anh!” Tuyết Vi tức giận nói xong. Sau một lúc lâu không thấy người đàn ông nhúc nhích, lập tức cảm thấy không thích hợp. “này, không phải là anh muốn tôi bồi anh cùng nhau tắm chứ?!!”
“Nếu cô khát vọng nói như vậy, tôi không ngại như cũ!”
Khát vọng??
Cái mũi Tuyết Vi đều sắp bị người đàn ông này làm méo lệch, cô chỉ nghĩ dùng câu kia *** anh, ở trong lòng yên lặng hả giận.
“Lại đây, tắm rửa cho tôi.” Hoàng Phủ Minh xoay người xuống giường, mặt vô biểu tình đi đến phòng tắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]