Edit: Jingcao
Sau khi Tả Dịch rời khỏi, Tần Không và Tôn Thiến cũng bị bác sĩ Quý mời ra ngoài. Đứng trên hành lang, Tần Không trừng mắt nhìn bác sĩ: “Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, anh dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi?” Đừng nghĩ rằng bề ngoài đẹp trai là đúng.
Quý Triết Ngạn nhìn anh ta, cúi đầu nói với y tá bên cạnh: “ Nếu anh Tần không muốn đi, vậy cô giúp anh ta truyền dịch đi”
Tần Không: “…”
Y tá cười nhẹ một tiếng, chỉ cái ghế băng trên hành lang: “Anh Tần, hiện giờ không còn phòng bệnh trống, sợ rằng phải để anh chịu khó mà truyền tại đây vậy.”
Tần Không: “…”
Anh ta nhìn Quý Triết Ngạn hừ hừ một tiếng, rồi cất bước rời khỏi. Tôn Thiến nhìn Quý Triết Ngạn, muốn nói rồi lại thôi.
“Cô Tôn còn có chuyện gì ư?”
“À…” Tôn Thiến mím khóe miệng, cười cười với anh, “Bác sĩ Quý, tôi muốn hỏi một chút, có thật là Trăn Trăn mất trí nhớ không?”
Quý Triết Ngạn nói: “Điều này thì tôi không dám chắc chắn.”
Tôn Thiến ngẩn người: “Nói như vậy có khả năng là con bé giả vờ ư?”
“Có khả năng này, nhưng theo suy đoán của tôi, bệnh nhân hẳn là thật sự mất trí nhớ.”
Tôn Thiến cắn đôi môi đỏ tươi của mình, ngẩng đầu cười với Quý Triết Ngạn: “Cám ơn bác sĩ Quý.”
Bà nói xong liền bước về thang máy phía trước, Quý Triết Ngạn nhìn bóng lưng rời đi của bà, xoay người đi về một hướng khác.
Trong phòng bệnh, Diệp Trăn Trăn còn đang mơ mơ màng màng nằm trên giường bệnh, suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-mat-tri-nho/65291/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.