Khi bàn tay Vương Thanh rơi xuống, Triệu Ngọc đã ngỡ ngàng tròn mắt nhìn bàn tay nằm yên trên đất. Ngước mặt lên nhìn, Triệu Ngọc mới nhận ra cô đã không còn hơi thở. Triệu Ngọc hoảng hốt mà lắc người cô mà gọi.
- Chị Thanh...chị tỉnh lại đi...chị đừng làm em sợ mà...Chị Thanh...em xin chị...mở mắt ra đi mà... CHỊ THANH....
Triệu Ngọc siết chặt cô vào lòng mà gào thét gọi tên cô nhưng cô vẫn không có phản ứng. Đột nhiên trước mắt Triệu Ngọc tối đen, Trịnh Thiên, Nam Dương cùng đoàn người cuối cùng cũng xuất hiện. Triệu Ngọc nhìn thấy mọi người liền ngỡ như có được tia hy vọng mà gọi.
- Dương...anh mau cứu chị...cứu chị ấy đi anh...
Nam Dương nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của Triệu Ngọc thì đau lòng không thôi. Nhanh chóng đến gần đưa tay lên kiểm tra hơi thở, thế nhưng cô đã không còn hơi thở. Nam Dương nhìn Triệu Ngọc mà lắc đầu ý nói đã không kịp nữa rồi. Triệu Ngọc nhìn thấy hành động của anh thì không kìm được lòng mà nắm lấy áo anh như van xin.
- Dương...anh mau cứu chị ấy đi...anh đừng làm vẻ mặt đó được không??? Anh mau cứu chị ấy đi mà. Chẳng phải anh nói em muốn gì cũng được sao??? Bây giờ em chỉ muốn cứu chị Thanh thôi. Tại sao lại không làm gì đi chứ??? Dương, làm ơn hãy cứu chị...em xin anh mà...
Nam Dương đau lòng ôm lấy Triệu Ngọc để mặc cô khóc ướt áo mình. Nhìn tình cảnh này ai mà không đau cho được chứ. Nhưng tất cả nỗi đau đó cộng lại đều không bằng nỗi đau của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-kieu-ngao-cua-ong-trum-hac-dao/1812351/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.