Vương Thanh ngất đi, khi tỉnh lại thì trời cũng đã sáng, cô định ngồi dậy nhưng đột nhiên cơn đau đầu ập đến khiến cô nằm lại giường đưa tay lên ấn thái dương. Trịnh Thiên bước từ cửa vào thấy cô như vậy thì vội đến bên giường đỡ cô ngồi dựa vào lòng anh, tay anh ấn vào thái dương giúp cô cảm thấy tốt hơn. Anh biết cơ thể cô càng lúc càng yếu hơn trước, nếu cứ tiếp tục thế này cô sẽ không thể chịu nổi trong một năm. Anh lo lắng hỏi.
- Em thấy thế nào rồi???
- Em không biết. Cơ thể của em càng lúc càng khó điều khiển, giống như không phải của chính mình vậy.
Cô yếu ớt nói, anh nghe mà đau đớn hơn, vòng tay ôm lấy cô như thể cô sẽ biến mất lúc nào cũng không hay. Cô cảm thấy anh cư xử lạ thì hỏi.
- Anh sao vậy??? Dạo này anh rất kì lạ.
- Không có gì. Chỉ muốn ôm em một lát.
Nghe vậy cô cũng chẳng nói gì để mặc anh ôm lấy mình. Một lúc sau thì cơn đau của cô cũng dần dịu lại, cơ gỡ nhẹ tay anh ra nhìn anh cười nhẹ mà nói.
- Em đói rồi.
- Anh gọi người đưa cơm lên cho em, ăn xong thì nhớ uống thuốc. Anh đến công ty rồi sẽ về sớm.
Nói xong anh đặt một nụ hôn lên mái tóc cô rồi rời đi. Cô ngồi trên giường nhìn bóng anh ra ngoài cửa, ngay khi cánh cửa đóng lại thì cô liền đưa tay mình lên thái dương xoa nhẹ rồi ngừng lại. Cô ngồi thất thần trên giường suy nghĩ về những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-kieu-ngao-cua-ong-trum-hac-dao/1812341/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.