Hà Tịnh Xuyên bỏ đi tra lại không gian yên tĩnh. Trịnh Thiên đặt cô xuống giường cẩn thận đắp chăn cho cô, nhưng cô vẫn xoa thái dương mà nhíu mày khiến anh bắt đầu có cảm giác bất an. Anh lo lắng hỏi.
- Em đau lắm không??? Hay để anh gọi bác sĩ.
- Không cần đâu, không sao mà. Em có thuốc, uống rồi ngủ một giấc sẽ đỡ hơn thôi.
Vương Thanh không muốn anh lo lắng nên cô gượng dáng vẻ mình không sao để an ủi. Nhưng vẫn không qua mắt được anh khiến anh càng lo hơn. Cô không muốn bàn đến chuyện này nên vội đổi chủ đề nói.
- Vậy...Hà Tịnh Xuyên thực sự là em họ của anh???
- Hả??? À...Tịnh Xuyên hả??? Con bé hồi nhỏ hay sang nhà anh chơi nên rất bám lấy anh. Em đừng để ý lời con bé nói._Anh vội vàng.
- Nhưng cô ấy tự xưng mình là vị hôn thê của anh._Cô bắt đầu nghiêm túc.
- Cái gì cơ??? Không phải, con bé không phải vị hôn thê của anh. Dù anh không biết cô ấy là ai nhưng anh bảo đảm Tinh Xuyên không phải vị hôn thê của anh.
Trịnh Thiên vội vàng giải thích, anh sợ cô sẽ hiểu lầm mà giận dỗi anh. Vương Thanh tựa lưng vào thành giường mà nhìn dáng vẻ hối hả sợ cô hiểu lầm mà buồn cười. Như vậy chứng tỏ anh chỉ yêu một mình cô, chỉ một mình cô mà thôi. Cô vươn tay chạm vào má anh kéo anh lại gần mà đặt lên má anh một nụ hôn, khiến anh bất động. Cô lại mỉm cười mà nói.
- Em biết mà. Cô ấy không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-kieu-ngao-cua-ong-trum-hac-dao/1812335/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.