Sau khi dùng cơm xong thì Trịnh Thiên cùng Vương Thanh tay trong tay ra về, cô vẫn ôm lấy bó hoa mà anh tặng. Anh mở cửa xe cho cô rồi nhanh chóng đi qua ghế lái để lái xe đưa cô về. Chiếc xe đang chạy trên đường thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của anh vang lên. Anh nhíu mày khó chịu rút điện thoại từ trong túi ra. Anh thực sự muốn bắn chết kẻ nào phá rối giây phút bên cô thế này. Lướt ngón tay trên màn hình nhận cuộc gọi rồi anh ấn loa lên vì đang lái xe. Nhưng tiếng phát ra đầu tiên trong điện thoại lại là những tiếng hỗn tạp kèm theo đó là tiếng súng. Tiếp đó là tiếng của dì Thủy.
- Thiếu gia, Trịnh viên bị tấn công. Cậu mau quay về...tút...tút...tút...
Dì Thủy vừa nói hết câu thì ngắt máy. Cả 2 đều nghe thấy lời của dì Thủy nên nheo mắt nhíu mày. Rốt cuộc là kẻ nào lại to gan dám tấn công vào Trịnh viên chứ. Anh nghe vậy xong thì liền nói.
- Anh đưa em về trước....
- Không, em đi với anh.
Vương Thanh ngay lập tức phản bác. Cô không muốn rời xa anh, nhất là trong tình huống nguy hiểm, cô càng không muốn mất anh. Anh quay sang nhìn cô, thấy đôi mắt đầy cương quyết của cô thì anh không thể từ chối nên đành nói.
- Được, nhưng hứa với anh tuyệt đối phải ở trong tầm mắt anh.
- Được.
Cô nói xong anh lập tức nhấn ga chạy nhanh hơn. Chiếc xe chạy song song với hàng rào bao quanh Trịnh viên. Mọi thứ xung quanh khá bình yên đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-kieu-ngao-cua-ong-trum-hac-dao/1812322/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.