- Em biết tôi???
- Vì anh và Trịnh Hân khá giống nhau.
Vương Thanh đáp lại thẳng thừng khiến Trịnh Thiên nở một nụ cười.
- Nhưng tôi và em ấy chỉ giống nhau về gương mặt.
Trịnh Thiên nói. Thực sự anh và Trịnh Hân chỉ có gương mặt giống vài nét. Còn tính cách thì hoàn toàn trái ngược nhau. Anh trầm tính, lạnh lùng còn Trịnh Hân thì lại hoạt bát, vui vẻ.
- Tôi biết.
Vương Thanh đáp không hề suy nghĩ. Trịnh Thiên ngạc nhiên khi cô nói vậy. Cô gái này quả thật khiến người ta ngạc nhiên hết lần này đến lần khác. Nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Thấy anh cười cô ngơ ngác nhìn anh. Người này lúc cười trông rất đẹp. Nhưng trên gương mặt cô không có biểu cảm gì cả. Cô cất tiếng hỏi.
- Sao anh không ở trong mà lại ra ngoài này???
- Thế còn em??? Tại sao lại ra ngoài này???
Trịnh Thiên hỏi ngược lại.
- Tôi không thích mấy buổi tiệc thế này nên ra ngoài đi dạo.
Bị hỏi ngược lại Vương Thanh hơi tức giận.
- Tôi cũng thế thôi.
Trịnh Thiên nhún vai nói. Vương Thanh cũng chẳng nói gì tiếp.
Đột nhiên một bản nhạc khiêu vũ khác vang lên. Tiếng hò reo trong phòng tiệc cũng vọng ra ngoài. Khiến 2 người ngoài vườn quay sang nhìn. Anh nhìn vào phòng xong rồi lại nhìn cô. Anh lại cười. Ngày hôm nay anh cười nhiều hơn số lần cười cả năm của anh cộng lại. Cô đang chú ý vào phòng tiệc thì lại bị gây chú ý bởi người bên cạnh. Vì anh đang làm động tác mời nhảy. Cô không hiểu người này đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-kieu-ngao-cua-ong-trum-hac-dao/1812251/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.