Vô cùng phù hợp với Thẩm mỹ đương thời, không những mặt mũi vô cùng trung tính đến cả quần áo cũng đều rất trung tính, khi cười lên lông mi cong cong đầy ắp mị lực, dường như cả người đang phát sáng vậy. Miệng của Long Tam thoáng cái mở thật to, cả người từ trên ghế bật lên, lắp ba lắp bắp nói, "Mục Vũ!" Mặt đều đỏ lên, cơ hồ không nói ra lời, nốt mụn dậy thì trên mặt đều bởi vì căng thẳng mà nhảy lên 1 chút. Cả người dường như muốn ngất đi vậy. Đến cả Diệp Phù Sinh đứng cách họ 1 đoạn cũng có chút rối loạn, dường như đang do dự có cần phải đi qua hay không. Mục Vũ: "Thật xin lỗi, Tôi đi nhầm phòng ghi hình, làm phiền mọi người rồi?" Ánh mắt nhìn về hướng Diệp Đàm, trong những người này chỉ có cô là bình tĩnh nhất, khiến người khác không chú ý cũng khó. Diệp Đàm: "Không có." Anh đang muốn nói tiếp, phía sau có người kêu Anh, "Mục Vũ lão sư, phòng ghi hình ở bên này, Anh đi nhầm rồi." Mục Vũ vội vàng rời đi, Anh chỉ xuất hiện 1 chút nhưng lại giống như 1 viên đá rơi xuống mặt nước, không nhìn thấy viên đá nữa nhưng gợn sóng vẫn từng vòng từng vòng rung động, Long Tam triệt để không còn tâm tư tiếp tục xem sách số học, trên mặt vẫn còn đỏ bừng, "Em cư nhiên nhìn thấy Mục Vũ rồi! Trời ơi! Em quay về nói với những bạn nữ trong lớp nghe khẳng định ngưỡng mộ chết bọn họ!" Cậu dường như đến bây giờ mới ý thức được bản thân đang ở 1 phòng ghi hình lớn, có rất nhiều minh tinh đều ở trong cùng 1 tòa lầu với họ, cậu gấp cuốn vở luyện tập số học lại, đặt mông ngồi xuống, "Em lại có thể không nhân cơ hội xin chữ ký, chụp ảnh! Trời ơi, Em lại có thể quên mất!!" Nhìn bộ dạng thờ ơ của Diệp Đàm, Cậu rất ngạc nhiên nói, "Tỷ Tỷ, đó là Mục Vũ a! Chị lẽ nào không kích động phấn khích sao? Con gái các chị không phải đều rất thích anh ta hay sao?" Diệp Đàm nhìn có phần bình tĩnh quá rồi. Đó chính là Mục Vũ a! Là tiểu sinh hot nhất hiện nay, là người tình trong mộng của vô số thiếu nữ. "Chị không truy tinh*" *Truy tinh:theo đuổi thần tượng Long Tam nghẹn họng, Được rồi, thực sự có người không truy tinh, đối với việc truy tinh không có hứng thú gì hết, nhưng mà như vậy cũng quá bình tĩnh rồi, nhìn thấy Đại minh tinh, cho dù không truy tinh lẽ nào cũng không muốn xin chữ ký gì đó sao? So với Diệp Đàm thì biểu hiện của Long Tam quả thật là quá không bình tĩnh rồi. Long Tam nghĩ rằng bản thân mình tốt xấu gì cũng là 1 người đàn ông, làm sao mà còn kích động hơn phụ nữ nữa, hậm hực ngậm miệng lại, cúi đầu xuống sờ sờ lỗ mũi. Đợi đến khi tiết mục ghi hình kết thúc, Diệp Đàm cầm đồ đạc lên nhìn nhìn thời gian, tính toán xem có đuổi kịp chuyến tàu điện ngầm không, vào lúc rẽ ngoặt, trước mắt đột nhiên nhiều ra 1 người, Cô không kịp dừng lại, vừa lúc đụng vào trước ngực đối phương, hai người đồng thời lùi về sau 1 bước, "Thành thật xin lỗi, Tôi đi quá gấp rồi, Cô không sao chứ?" Một giọng nam quen thuộc vang lên, thuận tay kéo cô lại, giúp cô điều chỉnh tư thế, lại ngạc nhiên nói, "Vậy mà lại là cô, xem ra chúng ta rất có duyên." Vừa nãy hình như đụng trúng vết thương, bây giờ có chút ẩn ẩn đau, cô nhăn chặt mày, nhìn thấy rõ người trước mắt, "Mục Tiên Sinh." Anh nhìn theo về hướng tay của Cô, sự áy náy trên mặt càng nhiều hơn, "Đụng trúng vết thương rồi? Không sao chứ? Có cần tôi đưa có đi bệnh viện kiểm tra không?" Diệp Đàm khách sáo nói, "Không cần đâu, không có việc gì lớn." Mím mím môi, "Tôi còn có việc, không làm phiền Mục Tiên Sinh nữa." Vòng qua Anh liền chuẩn bị đi, Mục Vũ thấp thấp thở dài 1 hơi, hơi tự luyến mà sờ sờ mặt mình, "Lẽ nào là do mị lực của Tôi giảm xuống rồi? Hay những lời khen ngợi đó đều là gạt Tôi, làm sao mà Cô nhìn thấy Tôi liền giống như là nhìn thấy Hồng thủy mãnh thú vậy." "Tôi lại không có ăn thịt người." Diệp Đàm giống như không hề nghe thấy, tiếp theo liền nhìn thẳng về phía trước mà chuẩn bị rời đi, Mục Vũ lại thấp thấp thở dài chẳng qua lần này không có nói gì nữa. Đến buổi tối Diệp Đàm gửi phiên bản kịch bản đầu tiên đã viết xong cho Từ Ba xem qua. Trong phiên bản này, Cô hoàn thiện thiết kế nhân vật cho Nam chính và Nữ chính, bổ xung bối cảnh phía dưới. Trong tiểu thuyết gốc, bởi vì hạn chế độ dài, hoặc là nói, 1 cuốn tiểu thuyết khủng bố không cần thiết phải hoàn thiện như vậy, chỉ là đang viết Nam chính như thế nào lại biến thành kiếm hồn của 1 thanh thiên cổ danh kiếm, Sau khi anh ấy chết ký ức cũng trở nên không hoàn chỉnh, thức tỉnh trên chiến trường thi hài khắp mọi nơi, ở nơi không xa chính là thi thể của anh ấy, Anh ấy dần dần hồi tưởng lại quá khứ, nhớ rằng dường như có người nói qua, Anh ấy nhất định sẽ chết trên chiến trường lần này, sau đó.... Anh ấy từ từ nhớ lại, hình như có 1 đôi mắt một mực nhìn chăm chút vào cái chết của anh ấy, dường như có 1 đôi bàn tay thúc đẩy sự việc phát sinh. Cô ấy, cô ấy là ai đây? Câu chuyện triển khai từ trong hổi ức của Anh ấy. Cuối cùng Anh ấy nhớ ra là thê tử của mình. Đến cuối cùng diện mạo của Thê tử mới được xem là hoàn chỉnh, cũng không nói rõ tại sao Thê tử lại muốn biến Trượng phu của mình thành Kiếm Hồn, nhưng trong điện ảnh hiển nhiên không thể như vậy được. Nữ chính biến thành truyền nhân của thế gia đúc kiếm, giấc mơ của cuộc đời cô ấy là muốn đúc thành 1 thanh kiếm vang danh thiên hạ như Tổ tiên, Cô ấy muốn trở thành 1 người thợ đúc kiếm xuất sắc nhất, nhưng cô ấy thiếu Kiếm Hồn, Cô ấy phóng nhãn khắp thiên hạ*, quyết định lựa chọn nam chính bất khả chiến bại. *Phóng nhãn khắp thiên hạ:Tìm kiếm khắp mọi nơi Gia tộc Nam chính đời đời trung lương, đối với Khương Quốc trung thành tận tâm, Quốc sư xem quẻ, tương tai Khương Quốc sẽ gặp đại nạn, trăm họ lầm than, nếu muốn xoay chuyển tình thế, mấu chốt liền nằm trên người Nữ chính. Hai người mang tâm tư khác nhau mà thành thân. Hồng trang mười dặm, cử án tề mi*, sau lưng tương kính như tân. *Cử án thê mi:vợ chồng tôn trọng lẫn nhau Giống như Từ Ba đã từng nói "Tự mang Yêu Phong", phong cách cá nhân mãnh liệt, viết hết cả cuốn kịch bản rõ ràng có rất nhiều là cảnh diễn phối hợp, không có cảnh khủng bố nào cả, nhưng mà khi đọc thì vẫn khiến người ta cảm thấy hãi hùng khiếp vía, dường như giây tiếp theo cặp phu thê này liền lột bỏ lớp ngụy trang của bản thân mà chỉa mũi kiếm về phía đối phương. Từ Ba hơn nửa đêm mới xem đến kịch bản, vừa mới trở về từ bàn rượu, cả người say bí tỉ, vốn dĩ chỉ muốn xem mở đầu xong ngày mai lại xem tiếp, nhưng mà cứ xem cứ xem lại không tự giác được xem hơn 1 nửa, trong mỗi câu nói dường như đều có ẩn ý khác, lý luận sắc bén, đao quang kiếm ảnh vô hình, giữa hai người đối chọi gay gắt từ trong mỗi câu nói. Anh mở to 1 đôi mắt đầy quầng thâm nhận xét cho Diệp Đàm, Anh muốn chính là loại cảm giác này, nhưng mà Yêu đâu! Tình Yêu đâu!?!! Phần kịch của Nữ chính tăng thêm rồi, thậm chí còn có phần đảo khách thành chủ, nhưng mà anh thật sự không có nhìn thấy tình yêu. Ngày thứ 2 Diệp Đàm mở máy tính ra liền nghe đến âm thanh nhắc nhở tích tích tích, mở ra xem toàn là dấu cảm thán của Từ Đạo. Cô vốn dĩ cũng không nghĩ rằng phiên bản đầu tiên liền có thể thông qua, lại mở file tài liệu ra bắt đầu điều chỉnh kịch bản. Nam Nữ chính đều không phải là người dễ kích động, bình tĩnh mà khắc chế, cho dù có động tâm, có phát sinh tình cảm vi diệu với đối phương, cũng im hơi lặng tiếng, Cô thêm vào 1 cảnh nhỏ, Nam chính luyện kiếm, Nữ chính đánh đàn phối hợp. Cô đổi đi đổi lại vài lần, thấm thoát gian phòng đêu tối xuống, cô cũng cảm thấy đói bụng, mở tủ lạnh ra lại phát hiện bên trong trống rỗng, thứ duy nhất có thể ăn là 1 trái trứng gà, sau khi do dự giữa việc gọi đồ ăn về nhà hay là đi siêu thị, cô vẫn quyết định đi siêu thị, nhưng trong đầu óc của cô tất cả đều là kịch tình, sửa như thế nào mới có được hiệu quả tốt hơn, chính trong lúc hoảng thần như vậy, Cô lại đụng phải 1 người. "Lần này không phải là lỗi của tôi nha." Người bị cô đụng phải đang cầm 1 bình nước, trên mặt đeo khẩu trang, chỉ lộ 1 đôi mắt ra ngoài, đối phương cười híp mắt nói, "Nếu cô không để ý thì giúp tôi trả tiền bình nước này đi, coi như là xin lỗi cho chuyện vừa nãy." Diệp Đàm lưu loát móc ra ví tiền, lấy ra 1 đồng tiền xu đưa cho anh, "Xin lỗi, tôi thất thần rồi." Vào lúc cô vòng qua anh, Mục Vũ yếu ớt nói, "Không biết rằng có thể nhìn vào việc chúng ta có duyên đến vậy mà mời tôi uống 1 ly cà phê được không?" "Không thể." Mục Vũ nghẹn lời, "Vậy có thể cho tôi số điện thoại được không? Sau này tôi sẽ trả tiền lại cho cô." "Không phải anh vừa nói đây là tiền bồi tội sao?" ".....Nói đùa thôi mà." Mục Vũ dứt khoát nói, "Được rồi, Tôi thành thật nói, Tôi bây giờ trên người không có tiền, cần phải mua 1 vài thứ, không biết có thể giúp đỡ 1 chút không, trở về tôi trả lại cho cô." Nhìn thấy Diệp Đàm dường như vẫn thờ ơ, Anh không thể không uy hiếp nói, "Có biết Tôi có bao nhiêu fan hay không? Không cho tôi mượn coi chừng tôi quay về tố cáo người phụ nữ vô tình như cô." Diệp Đàm không thể không dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên từ trong ví tiền lấy ra 1 tờ tiền lớn 100 đồng, "Không cần cảm ơn." Nhưng đại khái bởi vì họ đứng đây quá lâu, 1 người khách đi ngang qua nhìn họ hoài nghi, ánh mắt vòng qua vòng lại trên người Mục Vũ, đột nhiên ánh mắt sáng lên, "Anh có phải là...." Mục Vũ túm lấy cánh tay Diệp Đàm, "Được rồi, được rồi, đừng giận nữa, chúng ta đi mua còn không được hay sao? Em nhìn đi, chắn phải những người khác rồi." Âm thanh thô khàn giống như trúng cảm mạo, người khách hàng đó vừa nghe thấy âm thanh này ánh mắt liền ảm đạm xuống, lẩm bẩm 1 tiếng, vòng qua bọn họ. Mục Vũ thở nhẹ 1 hơi, "Chúng ta bây giờ như vậy giống quay điện ảnh không?" Âm thanh bao gồm tiếng cười, đầy ắp từ tính, khác hẳn với thanh âm khàn khàn trước đó, Anh cao hơi Diệp Đàm nửa cái đầu, cúi đầu nhìn vào mắt Cô, kệ hàng chỗ này yên tính, không có bao nhiêu người đến, chỉ có 2 người họ, 2 người nhìn nhau, tựa hồ như có thứ gì đó đang lên men. Lông mi của Mục Vũ rung nhè nhẹ, giống như cánh bướm mềm mại đẹp đẽ, chỉ nhìn vào mắt anh dường như có thể cảm nhận đến tâm tình của anh lúc này rất tốt. Nhưng 1 khắc tiếp theo, loại tâm tình tốt này không thể không đột ngột kết thúc. Diệp Đàm: "Mục Tiên Sinh, anh có thể không hiểu rõ tình huống cụ thể bây giờ." "Tôi tuy rằng là tác giả sáng tác "Chiến Hồn", cũng đang tiến hành sáng tác kịch bản, nhưng việc lựa chọn diễn viên tôi thật sự không thể nhúng tay vào, tôi đối với vấn đề này không hề có bất kỳ quyền lên tiếng nào cả, Mục Tiên Sinh thật sự không cần phải lãng phí thời gian trên người của tôi." Ý cười trong mắt Mục Vũ trong chớp mắt cứng lại, Diệp Đàm nói, "Tạm biệt." "Tiểu thư à, có phải cô có hiểu lầm gì hay không?" Quay lưng lại với Anh, Diệp Đàm ngừng lại bước chân vừa bước ra, "Mục Tiên Sinh, so với Anh Tôi chỉ là 1 nhân vật nhỏ bé, nếu như có thứ gì đó đáng để Mục Tiên Sinh ba lần bảy lượt ngẫu nhiên gặp gỡ với tôi, Vậy thì cũng chỉ còn có công việc hiện giờ tôi đang làm rồi." "Con người của tôi có chút thuyết âm mưu, còn thích nghĩ nhiều phân tích nhiều, nếu như tự tôi suy nghĩ nhiều liền mong Mục tiên sinh bỏ qua cho, tạm biệt." Trên thế giới này làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy, so với trùng hợp, cô càng nguyện ý tin vào 1 khả năng khác, nếu như không có chứng cứ, cô sẽ lựa chọn tin vào trùng hợp, nhưng mà bây giờ cô có chứng cứ a. Trước đó trên hành lang ở trong phòng ghi hình, lúc rẽ ngoặt cô không hề nghe thấy tiếng bước chân, lúc đó Cô không hề thất thần, nếu như nghe thấy tiếng bước chân, cô nhất định có thể tránh được. Chính vào lúc cô vòng qua kệ hàng này, lại lần nữa nghe thấy 1 tiếng cười nhẹ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]