"Phiền cậu lấy giấy bút đưa cho anh ta giúp tôi."
Cô chỉ vào một cấp dưới đứng cạnh đó nói, Hoắc Vu Phi không hiểu nhận lấy, "Để làm gì?"
Đường Tương Mạt nháy mắt mấy cái cười, "Ghi ra cho tôi buổi tối ăn gì."
"Ê, tôi không phải đầu bếp nha!" Có nhầm hay không vậy?
Hoắc Vu Phi lớn giọng nói, Đường Tương Mạt vẫn không có phản ứng, môi hồng thoáng nở nụ cười ranh mãnh, "Thế thì tôi cũng chẳng biết anh còn những kỹ năng nào khác nữa."
"Không biết có khi sẽ tốt hơn." Hoắc Vu Phi đeo kính lên, âm thầm khinh thường, vì những lời này của Đường Tương Mạt nói mà răm rắp mở giấy bút ra, "Hôm nay coi như ông đây mở lòng từ bi, thể hiện tài năng. Muốn ăn cái gì nói mau, còn cô nữa, tốt nhất tối nay tan việc sớm một chút, nếu không trong siêu thị không còn đồ ăn tươi đâu...."
Khi anh nói câu ‘Không biết có khi sẽ tốt hơn’ sau đó ý nghĩa lóe lên điều gì đó nhưng cũng nhanh chóng biến mất... Nhưng Đường Tương Mạt vẫn nhận ra được.
Cô nhìn người đàn ông này, thái độ anh ta cứ như nửa thật nửa giả, nhưng bản chất của anh ta không phải không tốt, ít nhất sẽ không đâm sau lưng người khác. Anh hay lẻo lự nhưng không hèn hạ, xét về phương diện nào đó còn có thể coi là người chính trực, chỉ có điều anh hay dùng những hành động cợt nhả bề ngoài che giấu sự chân thật bên trong, khiến người khác không nhìn ra được.
Cô không biết nguyên nhân anh làm như vậy là gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-khong-treu-noi/28430/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.