"Tiểu thư, sao thế? Tôi nghe thủ hạ nói lúc trưa Thái Nguyên Củng có tới đây? Chúng ta cũng không có hợp tác gì, hắn đến đây làm gì?" Sau khi vào cửa, Dương Lâm cũng cảm giác được không khí trong phòng đang bị đè nén. Bầu không khí này không đơn thuần chỉ là tâm tình không tốt, mà là đang tức giận. Dương Lâm chần chờ, dựa theo tin tức người làm báo lại thì Thái Nguyên Củng đột nhiên tìm tới cửa sau đó đã nói chuyện gì đó không tốt. Lãnh Tâm Nhiên đang ngồi trước máy vi tinh suy nghĩ gì đó, trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ màn hình vi tính phát ra. Tình cảnh âm u thế này vừa đúng hợp với tâm tình hiện tại của Lãnh Tâm Nhiên. Thấy Lãnh Tâm Nhiên không để ý đến mình, Dương Lâm biết chuyện không ổn, nhưng vẫn đi tới, ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô, yên lặng nhìn, không nói gì thêm. Trong lúc này, Lãnh Tâm Nhiên vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, như không phát hiện ra sự có mặt của Dương Lâm, tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không có phút phản ứng với thế giới bên ngoài. Đến khi cô ngẩng đầu lên, Dương Lâm đã chờ được nửa giờ. Lãnh Tâm Nhiên buông con chuột ra, nhìn vào tư liệu trên màn hình, trong mắt đen sâu hun hút. Đến khi xem xong tài liệu, cô mới ngẩng đầu nhìn về phía Dương Lâm đang yên lặng ngồi một bên: "Đúng vậy, hắn tới, hơn nữa còn muốn thương lượng với tôi một chuyện. Dĩ nhiên, nói là thương lượng, chẳng bằng nói là tuyên bố." Nhìn vẻ mặt cười như không cười của Lãnh Tâm Nhiên, tim Dương Lâm như chìm xuống đáy cốc. Có thể khiến cho người luôn mặt không biểu cảm như Lãnh Tâm Nhiên lộ ra vẻ mặt này, tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì. Nhưng dù vậy, nên hỏi thì vẫn phải hỏi: "Tiểu thư, có chuyện gì thế? Chẳng lẽ muốn chúng ta hợp tác với bang Thần Long để đối phó với bang Trúc Liên?" Hiện giờ mâu thuẫn giữa bang Thần Long và bang Trúc Liên đã lên đến đỉnh điểm. Mặc dù theo lẽ thường, dựa theo mức độ hao binh tổn tưởng của hai bang phái, trong thời gian ngắn chắc sẽ không tiếp tục tranh đấu, mà sẽ dành thời gian để dưỡng thương. Nhưng mọi chuyện đều không phải tuyệt đối, nếu trong khoảng thời gian này hai bang phái lôi kéo trợ thủ sau đó cho đối phương một kích trí mạng, vậy cũng không hẳn là không thể. Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên cong lên: "Là chuyện này, nhưng lại không nói thẳng ra như thế." Dương Lâm cau mày, nghĩ đến một khả năng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: "Chẳng lẽ hắn còn uy hiếp tiểu thư phải hợp tác?" Lãnh Tâm Nhiên giảo hoạt khoát tay gạt bỏ suy đoán của ông: "Không phải, còn cẩu huyết hơn nữa kìa, không biết ông có thể đoán được hay không." Dương Lâm mờ mịt. Lúc này Lãnh Tâm Nhiên mới mở miệng, nói ra mục đích Thái Nguyên Củng đến chiều nay: "Hắn tới cầu hôn tôi, nói là nếu chúng tôi đến với nhau thì có thể liên kết bang Thần Long và Tung Hoành, trở thành bá chủ Yến Kinh. Dĩ nhiên, hắn còn uyển chuyển tỏ ý không được phép từ chối." Vừa nghe xong câu này, sắc mặt Dương Lâm lập tức trở nên khó coi: "Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!" Nghe được lời của Dương Lâm, Lãnh Tâm Nhiên không nhịn được mà phì cười, còn vừa cười vừa gật đầu: "Tôi cũng thấy thế. Xem ra là do bình thường tôi quá hiền đi, nên mới cho người ta cảm giác dễ khi dễ như thế. Hôm nay hắn tới nói là cầu hôn với tôi, nhưng giọng điệu cứ như thể tới để tuyên bố quyết định, còn bày ra cái vẻ muốn bố thí nữa chứ. Cứ như thể hắn coi trọng tôi là phúc khí tôi tu tám đời vậy. Nhưng cũng thật mới mẻ, lần đầu tiên tôi thấy có người dám dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với tôi đấy." Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt nói, Dương Lâm cũng tức đến mức nổi trận lôi đình, tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi hết cả lên: "Khốn khiếp!" Cảm nhận được cơn tức của Dương Lâm, Lãnh Tâm Nhiên lại cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều: "Tôi vốn còn định chờ thêm một thời gian nữa. Nhưng nếu Thái Nguyên Củng đã dâng đến tận cửa, vậy thì, tôi cảm thấy nếu không làm gì đó thì thật khiến người khác xem thường rồi." Dương Lâm ngơ ngẩn, mắt trợn thật lớn: "Ý của tiểu thư là..." "Chỗ ngồi của Tung Hoành là lão đại Yến Kinh, chống lại bang Thần Long cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Vốn còn định chờ thêm một thời gian nữa, để cho các anh em trong bang trưởng thành hơn một chút, nhưng có vẻ như thời gian không đợi người. Nửa năm, tôi cho ông nửa năm chuẩn bị, sau nửa năm, chúng ta sẽ trực tiếp khai chiến với bang Thần Long. Dĩ nhiên, trong nửa năm này, nếu ông muốn làm một vài hành động nhỏ gì đó thì cũng được. Còn thêm một tin nữa. Lúc chiều tôi có liên lạc với Thiếu Tuyệt, cậu ấy nói nửa năm sau sẽ về. Cho nên, nửa năm này ông phải vất vả rồi." Giọng nói của Lãnh Tâm Nhiên rất bình thản, nhưng Dương Lâm nghe lại thấy máu huyết cả người đều sôi trào, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Ông biết mục tiêu của tiểu thư nhà mình, nhưng lại không nghĩ cô sẽ thực hiện trong thời gian ngắn đến vậy. Sự tự tin và khí phách này, cả đời ông theo cũng không kịp. Tuy nhiên, cũng chính vì sự tự tin đến mức kiêu ngạo này, mới có thể khiến ông cam tâm tình nguyện đi theo cô.Huống chi, hơn một năm nay, những quyết định mà cô đưa ra chính là minh chứng tốt nhất cho năng lực của cô. Nghe nói nửa năm sau thiểu chủ sẽ trở về, Dương Lâm thiếu chút nữa không nhịn được mà nhảy cẩng lên. Dù sao thì ông cũng nhìn Dung Thiếu Tuyệt lớn lên từ nhỏ, chỉ là khi Dung Thiếu Tuyệt mới mấy tuổi ông đã bị Dung lão gia phái tới Yến Kinh. Ông vẫn luôn yêu thích vị thiếu chủ này của mình, sau khi ông biết thiếu chủ đi Ý để tiếp nhận đặc huấn thì vô cùng mong đợi, nôn nóng muốn nhìn xem cậu ấy sẽ trưởng thành như thế nào. "Khu ở dành cho thân nhân phải làm xong sớm hơn nữa. Dùng nửa năm để chuẩn bị, mặc dù có hơi vội vàng nhưng tôi tin ông sẽ làm được. Thời gian không đợi người, mục tiêu của chúng ta không chỉ dừng lại ở mảnh đất Yến Kinh này. Chinh phục Yến Kinh rồi, còn cả Trung Hoa đang chờ chúng ta. Một đời người cũng không dài, cho nên, chúng ta nhất định phải đẩy nhanh tiến độ!" Lãnh Tâm Nhiên đi tới mở công tắc đèn lên, lúc này nhìn lại cô, bỗng phát hiện vẻ tăm tối trên mặt cô đã biến mất, chỉ còn lại sự mong đợi và khát vọng mãnh liệt vào tương lai. Dưới giọng điệu kiên định của cô, Dương Lâm cũng bị đầu độc theo, ông không chút hoài nghi với bầu trời tương lai mà Lãnh Tâm Nhiên vẻ ra, ngược lại còn vô cùng chờ mong. "Yên tâm đi, tiểu thư, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt." "Trong khoảng thời gian tới tôi không có thời gian để chú ý đến chuyện của Tung Hoành, có chuyện gì ông cứ tự xử lý. Chuyện của bang Thần Long thì báo lại với tôi, nếu Thái Nguyên Củng tới nữa, cứ nói thẳng là tôi không có ở đây." Đối với những kẻ đáng ghét, Lãnh Tâm Nhiên luôn không khách khí. Rất hiển nhiên, Thái Nguyên Củng đã bước vào danh sách này rồi. Dương Lâm gật đầu. Cho dù tiểu thư không nói, ông cũng sẽ làm vậy. Trên thế giới này, người có thể xứng với tiểu thư, chỉ có người đàn ông tên Dạ Mộc Thần kia. Những người khác, đều là cóc đòi ăn thịt thiên nga! Mấy ngày nay, Lãnh Tâm Nhiên luôn bận rộn như con quay, gần như chân không chạm đất. Vừa lo chuyện của Tung Hoành, vừa lo chuyện công ty, còn cả chuyện của Đông Phương Mạn Lệ nữa. Sau khi điều tra vị thư ký thị ủy của thành phố H kia, cô phát hiện người này làm việc cho nhà Đông Phương. Nếu đã như thế, vậy thì khả năng Đông Phương Mạn Lệ động thủ đã lên đến 80%. Nếu đối phương còn khiêu khích lần nữa, Lãnh Tâm Nhiên sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn. Nếu đối phương không biết thức thời, cho dù có làm cho nhà Đông Phương biến mất trên đời cô cũng không ngại. Trong quá trình Thẩm Quân điều tra, Lãnh Tâm Nhiên còn gặp mặt một người khác. Người kia, dĩ nhiên là Trần Anh. Lãnh Tâm Nhiên không xác định được chuyện này là ý định của một mình Đông Phương Mạn Lệ hay có người nhà ủng hộ phía sau. Nhưng hiển nhiên, vị thư ký thị ủy kia chắc chắn có vấn đề. Nếu muốn cởi được nỗi oan cho Lam Văn Huân, tất phải kéo vị thư ký thị ủy kia xuống nước. Nếu làm thế, tức là chống đối với nhà Đông Phương. Mặc dù ở Trung Hoa, nhà Đông Phương có địa vị rất cao, nhưng một vị thư ký thị ủy cũng vô cùng quan trọng đối với bọn họ. Hơn nữa vị này còn chưa đến bốn mươi tuổi mà đã có thể bò lên được tới cái ghế thư ký thị ủy, tiền đồ phải nói là vô hạn. Rèn luyện thêm mấy năm nữa, lại thêm nhà Đông Phương cất nhắc, điều đến Tỉnh ủy cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nếu vậy, nhà Đông Phương tuyệt đối sẽ không buông tha cho một trợ thủ đắc lực đến vậy. Lần điều tra vấn đề tác phong lần này của hắn, nhà Đông Phương nhất định sẽ nhúng tay. Chống lại nhà Đông Phương, chuyện này với Lãnh Tâm Nhiên có chút gấp gáp nhưng cũng không quá bất ngờ. Chỉ cần một ngày còn Đông Phương Mạn Lệ, vậy thì bọn họ không cách nào chung sống hòa thuận với nhau được. "Cô nhóc, hôm nay cháu tìm chú có chuyện gì thế?" Trần Anh nghe nói Lãnh Tâm Nhiên tìm mình thì rất giật mình. Bình thường ông cũng hay chú ý đến tin tức của Tiểu Quái Vật này, dĩ nhiên cũng biết chuyện cô thành lập Tung Hoành. Lúc biết cô đi theo con đường hắc đạo thì cảm thấy rất đáng tiếc, sau lại nghĩ với tính cách khác người của cô, nhất định sẽ gầy dựng nên sự tích huy hoàng trong giới hắc đạo. Tuy nhiên, ông vẫn lol ắng, tuổi của Tiểu Quái Vật còn quá nhỏ, cám dỗ thế gian lại quá nhiều, chỉ cần cô sa chân lạc bước thôi thì sẽ uổng phí cả một kỳ tài. "Thủ trưởng, lần này cháu đến tìm ngài là có chút chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ." Có việc cầu người, thái độ của Lãnh Tâm Nhiên đương nhiên phải cung kính. Nhưng sự kính trọng của Lãnh Tâm Nhiên đối với Trần Anh là từ nội tâm, cho nên cũng không thấy khó khăn. Trần Anh sửng sốt một chút, sau đó mới nghiêm mặt nói: "Chuyện gì?" Lãnh Tâm Nhiên lấy tư liệu trong túi xách đưa cho Trần Anh: "Cháu biết gần đây có chuyện điều tra vấn đề tác phong của một số quan viên. Không may ở chỗ, cha của một người bạn cháu cũng bị liên lụy vào đó. Cháu nghĩ thủ trưởng cũng biết tính chất thân phận của cháu, nếu cháu ra mặt làm chuyện này thì có hơi quá phận. Cho nên cháu chỉ thể tới tìm thủ trưởng giúp đỡ." Trần Anh chần chờ hồi lâu mới nhận lấy xấp tài liệu Lãnh Tâm Nhiên đưa, sau khi thấy rõ tài liệu kia nói về vấn đề gì thì vẻ mặt lập tức lạnh băng, mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên cũng mang theo sự cảnh giác và xét đoán: " Chuyện này..." Lãnh Tâm Nhiên biết ông muốn nói cái gì, bình tĩnh giải thích: "Cháu đã nói rồi, cha của bạn cháu bị hãm hại nên mới liên lụy vào đó. Mà một trong những nguyên nhân khiến ông ấy bị dính vào là do trên tay ông ấy có những thứ này." Mặc dù trong lòng Trần Anh vẫn có không ít nghi vấn, nhưng không thể không nói là ấn tượng của ông về Lãnh Tâm Nhiên rất tốt, cho nên ông cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, mà chỉ nói: "Thủ trưởng là do binh lính dưới trướng của chú gọi, cháu không phải binh lính của chú, sau này cứ gọi chú là chú Trần đi." Lãnh Tâm Nhiên người, nhìn một bên má vẫn nghiêm túc như cũ của Trần Anh, hạ giọng gọi một tiếng: "Chú Trần." Vẻ nghiêm túc trên mặt Trần Anh cũng giãn ra không ít, nhìn Lãnh Tâm Nhiên, nói lời có chút sâu xa: "Đi theo con đường đó, là cháu tự mình lựa chọn, chuyện khác không nói, chú chỉ hy vọng cháu không đi sai đường, nhất định phải giữ vững quyết tâm." Lãnh Tâm Nhiên biết Trần Anh nói thế là vì quan tâm đến mình, trong lòng cảm động, liên tục gật đầu: "Cháu biết thưa chú, cảm ơn chú." "Tư liệu lần này cháu mang đến cho chú rất quan trọng. Gần đây đúng là bên trên có điều tra vấn đề tác phong của một vài người, vừa lúc chú có quen với người phụ trách chuyện này. Những tài liệu này chú sẽ đưa cho ông ấy. Nhưng chú khẳng định là, nếu cha của bạn cháu thật sự bị oan, chú sẽ kêu ông ấy chú ý nhiều hơn." Lãnh Tâm Nhiên biết, trong hoàn cảnh này, hứa được như thế cũng không phải dễ. "Cảm ơn chú." "Nghe nói cháu vẫn luôn quan tâm đặc biệt đến ma túy?" Trần Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, nghi ngờ hỏi. Lãnh Tâm Nhiên cũng không ngạc nhiên, nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ vâng, ma túy gây ra quá nhiều nguy hại cho đất nước. Cho nên cháu đi theo con đường này, nguyên nhân chủ yếu là muốn bảo vệ quốc gia của chúng ta, cháu không hi vọng ma túy xuất hiện trong lãnh thổ quốc gia của ta." Nghe xong lời này, Trần Anh tán thưởng gật đầu: "Không tệ. Chú còn lo là cháu còn nhỏ sẽ không hiểu chuyện, nhưng giờ thấy được cháu còn chính chắn hơn trong tưởng tượng của chú rất nhiều. Chú tiết lộ cho cháu chút tin nội bộ, gần đây bên dãy Đông Bắc có động tĩnh rất lớn, đoán chừng sẽ có hành động. Đến lúc đó nếu cháu có hứng thú, chú có thể cho cháu tham gia." Trần Anh đưa ra quyết định này tuyệt đối nằm ngoài dự đoán của Lãnh Tâm Nhiên. Ông là một người xem trọng kỷ luật hơn cả tính mạng, vậy mà lại cho Lãnh Tâm Nhiên tham gia hành động tối mật thế này. Sự tín nhiệm này, không chỉ hai ba câu là có thể nói rõ. "Cảm ơn chú Trần, nếu cháu có thể làm được gì thì chú cứ việc căn dặn, cháu nhất định sẽ dốc lòng thực hiện." Đời này không thể làm quân nhân là một tiếc nuối lớn trong lòng Lãnh Tâm Nhiên. Nhưng so với sở thích cá nhân, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Vậy nên, khi ông trời cho cô cơ hội trọng sinh lần nữa, cô vẫn không chút do dự mà lựa chọn con đường lúc trước. Mặc dù đời này cô không có cơ hội làm quân nhân, nhưng vẫn không thể ngăn được thiện cảm của cô dành cho quân nhân. Những việc quân đội làm, tuy không thể nói trăm phần trăm, nhưng cũng trên chín mươi là có lợi cho tổ quốc, vậy nên, chỉ cần có thể làm được, cô nhất định sẽ không chút do dự. Trần Anh rất ưa thích tính sảng khoái này của Lãnh Tâm Nhiên, nghe được câu trả lời của cô thậm chí còn lộ ra nụ cười hiếm có: "Yên tâm đi, nếu có chỗ dùng cháu chú nhất định sẽ không khách khí. Nói thế nào thì cháu cũng đi ra từ Báo Tuyết của chúng ta, cống hiến cho quốc gia là trách nhiệm cháu không thể chối bỏ!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]