"Các người là ai? Nếu là còn không để tôi đi ra ngoài, cẩn thận tôi cho các người chịu không nổi." Hồng Tiêu căm tức nhìn hai người đi tới, dáng vẻ phách lối cuồng vọng thấy Dương Lâm một hồi đau răng. Hai hộ vệ bên này, thấy Dương Lâm cùng Lãnh Tâm Nhiên thì lập tức đitới. Đứng ngay ngắn, cung kính nửa cúi đầu: "Tiểu thư, lão đại !" Bọn họ là hộ vệ của Dương Lâm nhưng mà đối với cô gái xinh đẹp không rõthân phận bên cạnh ông thì không rõ lắm. Chỉ biết là Dương Lâm rất tôntrọng cô gái đó. Loại gia thế này, rất dễ nhận thấy thân phận của đốiphương không tầm thường. Mỗi lần Dương Lâm đều cung kính gọi cô gái đólà "Tiểu thư". Vậy người đó, tuyệt đối không thể khinh thường. Để Lãnh Tâm nhiên thấy một màn hỗn loạn như vậy, trong lòng Dương Lâm có chút vướng mắc, theo bản năng đè thấp giọng nói. Sắc mặt âm trầm giốngnhư giông bão sắp tới: "Chuyện gì xảy ra? Không phải tôi đã kêu các cậucanh giữ cô ta thật cẩn thận sao?" "Lão đại, chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra. Cô ấy tỉnh lại vềsau liền bắt đầu nổi điên, mở miệng nói bẩn còn ném loạn đồ đạc." Mộtngười hộ vệ trong đó nghe được âm thanh Dương Lâm không vui lập tức runlên một cái, vội tìm đường giải vây cho mình. Dương Lâm cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái vì thân thể suy yếu chỉ có thể ngồi ở trên giường. Tuổi của cô ta có vẻ nhỏ hơn Lãnh Tâm Nhiênmột chút. Lúc trước do ăn mặc khêu gợi nên không để ý lắm, giờ nhìn diện mạo trông có vẻ non nớt, chỉ là dáng vẻ kia… Lại nhìn về cô gái kia, rõ ràng không có chút gì tỏ vẻ là bạn cùng trang lứa, quả thật là khác xanhư thể bầu trời và mặt đất. Mặc dù trước cũng biết tiểu thư nhà mìnhrất thành thục. Nhưng bây giờ nhìn đến cô gái này rõ ràng tuổi khôngkhác biệt với tiểu thư lắm nhưng lại ngang ngược càn rỡ hoàn toàn khônggiống cô gái hiểu chuyện. Trong lòng lại có chút chua xót, tiểu thư Tâm Nhiên rốt cuộc làdo chuyện gì mới có thể làm cho một cô bé trở nên lão luyện tới mức này? Hồng Tiêu thấy mấy người ở đây không hề để ý mình. Tính khí lại bộcphát, đặc biệt là khi thấy cô gái đứng ở cửa. Mặc dù không mở miệngnhưng dáng vẻ lại vô cùng chói mắt thì trong lòng càng dấy lên một loạilửa ghen. Cô gái đó so với mình ưu tú hơn rất nhiều, làm cho lòng ghentị của cô ta ngày càng dâng lên, khuôn mặt cũng trở nên xấu xí, dữ tợn. “Mấy người các ngươi, nhanh chóng thả tôi ra ngoài! Nếu bây giờ cácngươi lập tức đưa tôi về, nói lời xin lỗi. Tôi sẽ không truy cứu tráchnhiệm, bỏ qua cho các ngươi!" Hồng Tiêu ngồi ở trên giường vênh váo hảhê nói. Nói xong còn trợn mắt nhìn Dương Lâm một cái, lão già ghê tởmvừa già vừa xấu, dù là ông chủ thì thế nào? Dáng dấp xấu như vậy, cho dù có tiền đi nữa cũng không cần. Cô ta nhìn Dương Lâm một chút thấy Lãnh Tâm Nhiên cách ông không xa,trong đầu liền lóe lên ý tưởng. Liền suy đoán thân phận của Lãnh TâmNhiên: "Này, các người không nghe thấy sao? Còn ông nữa, mau gọi ả tìnhnhân kia đỡ tôi lên!"Đầu giơ lên cao, tay hướng phía trước chỉ một cái.Dáng vẻ phách lối làm cho người ta có cảm giác chán ghét. "Tâm Nhiên tiểu thư?" Nghe được chữ “ả tình nhân” thì Dương Lâm theo bản năng nhìn Lãnh Tâm Nhiên một cái. Mặc dù dáng vẻ đối phương còn khôngchút để ý nào thế nhưng ông lại rất để ý. Bước nhanh đến phía trước,không nói câu nào, trực tiếp quăng một cái tát tới: "Ngậm cái miệng thúi của cô lại!" Hồng Tiêu bị một tát này làm cho ngu người. Theo bản năng bụm mặt, ngơngác nhìn Dương Lâm. Mấy phút sau liền bắt đầu gầm thét rống giận: "Ôngcó phải đàn ông hay không? Tên điên này, cư nhiên dám đánh tôi? Ông cưnhiên đánh con gái? Thật là cái loại…! Tôi muốn giết ông! Ông lại dámđánh tôi?" Cô ta càng ra sức giãy giụa và xù lông mèo ở trước mặt Dương Lâm nhưng cũng không có chút áp lực nào. Dương Lâm cũng không phải loại hiền lành gì, trên khuôn mặt không tínhlà anh tuấn hiện lên một tia lệ khí. Ánh mắt lạnh lẽo, trực tiếp đưa tay nắm tóc của đối phương, kéo mạnh. Hồng Tiêu kêu thảm ngẩng đầu lên, bởi vì đau nhức mà cả khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo. Nhưng vẫn không quênmở miệng mắng to: "Cái thứ người hèn nhát này, có bản lĩnh thì đừng cómà khi dễ lão nương tôi!" Dương Lâm cười lạnh: "Thật rất mạnh miệng a!" Nói xong, một tay tiếp tục lôi kéo tóc của đối phương. Một tay không chút do dự trực tiếp hành động. "Ba ba ba ba pằng!" Liên tiếp mười cái bạt tay, dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy.Mặt Hồng Tiêu bành trướng, sưng đỏ , giống như cái mông con khỉ. Lúc vừa mới bắt đầu , Hồng Tiêu còn vừa giãy giụa vừa tức giận mắng. Nhưng chỉcần cô ta tức giận mắng một tiếng, hơi sức Dương Lâm liền tăng thêm gấpđôi. Mấy bạt tay rơi xuống nên đã ngoan ngoãn không nói tiếp nữa. "Rốt cuộc cũng chịu yên." Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên mở miệng nói. Dương Lâm ghét bỏ buông tay, đi tới trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, cung kính nói: "Tiểu thư." "Hỏi đi." Lãnh Tâm Nhiên lạnh nhạt nói. Hành động Dương Lâm đánh Hồng Tiêu cũng không để cho Lãnh Tâm Nhiên cảmthấy ghét chút nào. Theo ý cô, những đứa con gái não tàn thì càng phảira tay độc ác hơn cả đàn ông. Cô chưa từng có nguyên tắc không đánh nữnhân nên đối với người khác, đương nhiên cũng không có yêu cầu này. Dương Lâm gật đầu, xoay người lần nữa nhìn về phía Hồng Tiêu trên giường vừa khôi phục được tự do liền bắt đầu ôm mặt gào thét: "Trói cô talại." Hai vị hộ vệ không hỏi gì, trực tiếp tiến lên hành động. Hồng tiêu liều mạng giùng giằng: "Các người muốn làm gì? Các người. . . . . . ." Nhìn cô ta phách lối cuồng vọng, nhưng khi thấy người đàn ông mặc kiểuáo Tôn Trung Sơn từ từ đến gần thì theo bản năng run lên. Mới vừa rồihành động của Dương Lâm mặc dù không tính là tàn khốc, nhưng ra taytuyệt tình như vậy vẫn khiến cô ta bị ám ảnh. "Cô tên là gì? Nhà ở đâu? Là học sinh hay làm gì? Còn nữa, tại sao lại xuất hiện ở Kole?" Dương Lâm lạnh lùng nói. Hồng Tiêu giùng giằng, quật cường cái gì cũng đều không nói. Dương Lâm cười lạnh, một tay nắm cằm đối phương. Tay hơi dùng sức, nói từng chữ từng câu: "Cô rốt cuộc có nói hay không?" Ánh mắt Dương Lâm giờ đã như giết người . Ánh mắt như thế cùng ngườibình thường đều không giống nhau, vô ý cũng sẽ toát ra sát khí khát máucòn có một tia tàn bạo không chút che giấu. Hồng Tiêu mặc dù lá gan khálớn, cũng rất phách lối nhưng mà trước mặt Dương Lâm thì khí thế cườngđại bức người như thế cũng chỉ có thể giống như con chuột trắng nhỏ runlẩy bẩy : "Ba tôi là Hồng bang chủ, nếu mà tôi có chút sơ xuất gì, batôi sẽ không bỏ qua cho các người ! Tôi khuyên ông hiện tại nên ngoanngoãn đưa tôi trở về! Nếu không, ông chủ của một Kole nho nhỏ còn chưađủ để ba tôi bóp chết đấy!" Cái thân phận này, thật khiến Dương Lâm có chút giật mình. Kole ở khu Chưng Hồ, Kole ở khu Chưng Hồ, thuộc về khu đông, Hồng bang lại là bang phái ở khu tây. Mặc dù không coi là bang phái lớn nhưng cũng đã được xây dựng mấynăm, cũng coi như là có một chút thế lực. Nếu như ông nhớ không lầm,Thái Cổ hình như là thuộc quản lý của Hồng bang. “Như thế nào, sợ chưa? Nếu sợ thì hiện tại lập tức quỳ trên mặt đất nóixin lỗi tôi, đến lúc đó tôi khuyên ba tôi hạ thủ lưu tình cho cácngười.” Thấy Dương Lâm trầm mặc, cô ta liền nghĩ là do giật mình, HồngTiêu lập tức lại hả hê. Cằm lần nữa giương cao, dáng vẻ phách lối nhìnthế nào cũng làm cho người ta muốn tát cho một cái. Dương Lâm cũng không có đem khiêu khích của Hồng Tiêu để ở trong mắt.Ông chỉ theo ý thức nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên, thấy đối phương vẫnlạnh mặt, tâm cũng dần bình tĩnh. Xem ra, chuyện này có chút quan hệ với Hồng bang. Lúc trước, Thái Cổ bị phát hiện có người sốc do hít thuốcphiện, kiểm tra đo lường ra ngoài kết quả chính là có “K”. Hiện tại côgái này tự xưng là con gái của Hồng bang chủ cũng phát hiện ra có hút“K”. Nếu nói bên trong không có ẩn tình gì, đoán chừng thật đúng làkhông ai tin tưởng. “Thì ra là đại tiểu thư của Hồng bang.” Dương Lâm dáng vẻ bừng tỉnh hiểu ra, chỉ là giọng nói vẫn còn lạnh như băng. Hồng Tiêu hả hê: “Là tôi, còn không mau thả tôi? Tôi tới Kole là cho các ngươi mặt mũi. Nếu so với Hồng bang, Kole chỉ là một con tôm nhỏ.” Ai biết một giây kế tiếp, người đàn ông mà cô ta nghĩ bị thân phần củamình hù dọa lại lạnh mặt giơ tay bóp cổ cô: “Nói, ma túy trên người củacô là từ đâu tới?” Hồng Tiêu giả ngu: “Cái gì ma túy? Cái người này nói cái gì vậy?” Ngoài miệng nói như vậy nhưng thật ra là đang chột dạ. Hôm nay là cô đi sinh nhật một người bạn học, một đám người tới đây tụhọp. Mặc dù nhà mình cũng có quán rượu, nhưng mà cảm giác bị người khácgiám thị cực kỳ khó chịu. Nên bỏ chạy tới quán Kole. Những đứa bạn kiacủa cô, phần lớn cũng là người có tiền. Cho dù không phải phú nhị đạithì gia cảnh cũng rất tốt. Bình thường bọn họ đi chung với nhau cũng chỉ nghĩ đến việc phải ăn chơi thế nào. Vì theo đuổi cảm giác thoải mái,bọn họ cái gì cũng dám nếm thử. Bình thường để trợ hứng, còn có thể sửdụng một chút thuốc gây ảo giác... Hôm nay cô mang theo một thứ đặc biệt khác, vốn là muốn cho bọn họ nếm thử một chút. Nhưng mà bởi vì mìnhcũng chưa thử qua, muốn tự mình thử trước, ai biết lúc tỉnh lại liềnxuất hiện ở chỗ này. “Thật sao? Vậy cô cũng không cần nói nữa. Không sao, rất nhanh cô sẽđược biết lỗi của mình ở đâu.” Thái độ Dương Lâm thật sự làm cho ngườita sợ. Hồng Tiêu còn chưa kịp nói gì, liền thấy Dương Lâm sai bảo hai hộ vệ: “Mang cô ta xuống.” Hồng Tiêu ý thức được có cái gì đó không đúng, dùng dằng không chịu phối hợp. Nhưng so với hai hộ vệ cơ bắp vạm vỡ trước mặt thật sự là quá nhỏbé. Căn bản không có chống cự được liền bị mang đi. Dọc theo đường đi, còn có thể nghe được tiếng mắng thô lỗ. “Tâm Nhiên tiểu thư.” Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại mình và Lãnh Tâm Nhiên. Dương Lâm bắt đầu tháo xuống phòng bị, hơi nhíu lông mày. Lãnh Tâm Nhiên đi tới trước cửa sổ: “Đi điều tra tình huống Hồng bang.Hiện tại cuối cùng cũng tìm được đầu mối rồi. Chúng ta nhất định phảihủy diệt “K”, tránh cho nó gây ran guy hại lớn hơn. Dĩ nhiên, trong quátrình này, chúng ta cũng có thể cho những người không nghe lời đó mộtchút dạy dỗ.” Lời này là cho Dương Lâm một ám hiệu. Ý bảo ông theo kế hoạch của mìnhđi làm. Nghe âm thanh lạnh lẽo này của Tâm Nhiên tiểu thư, đối vớichuyện sắp sửa xảy ra Dương Lâm trên căn bản đã có chuẩn bị. Nếu như “K” thật sự có liên quan đến Hồng bang thật, ông tin tưởng rất nhanh YếnKinh ẽ không còn tồn tại cái tên này nữa. “Đi đi. Tôi đi về trước, có tin tức hãy nói với tôi.” Lãnh Tâm Nhiên lạnh nhạt nói. Dương Lâm gật đầu một cái. Lãnh Tâm Nhiêncòn chưa về tới nhà, liền nhận được một cú điện thoại. Điện thoại là dochú Hàn Thu Sinh gọi tới. Ngày mai đã bước sang năm mới rồi, nhưng ônghiện tại mỗi ngày phần lớn thời gian đều là ngâm mình ở trong công ty.Đã lấy thân phận Tổng giám đốc bắt đầu đón nhận một ít việc trong côngty. “Được, con lập tức tới đây.” Công ty Hàn Thu Sinh nhận là công ty điện tử. Hiện tại xã hội này, ngành điện tử kiếm được rất nhiều tiền. Mà công ty của Hàn Thu Sinh lúc trước cũng là loại ngành này, cho nên ông cũng am hiểu nhất. Nghĩ tới địa chỉ Hàn Thu Sinh vừa báo, Lãnh Tâm Nhiên ngưng mắt nhìnphía trước ngẩn người một hồi, sau đó bật đèn quay đầu xe. Nửa giờ sau,một chiếc Lamborghini màu trắng dừng lại trước cửa một nhà hàng Pháp. Bây giờ sắc trời đã rất tối, thời gian cô nhận được điện thoại của Dương Lâm là lúc sáu giờ. Lúc đến cũng đã mất thời gian hai đến ba giờ. Không nhìn ánh mắt sùng bái hâm mộ của đứa bé giữ cửa, đem chìa khóa xeném cho đứa bé giữ cửa, Lãnh Tâm Nhiên đi thẳng vào nhà hàng. Trên người cô ăn mặc rất đơn giản nhưng không ai ra ngoài ngăn lại. Có vài ngườitrời sinh đã có loại khí chất cao quý. Khí chất như vậy, chính là bằngchứng tốt nhất để chứng minh thân phận. Đợi đến thời điểm tìm được Hàn Thu Sinh, đối phương đang cầm ly rượu đỏuống. Vẻ mặt có chút mê ly, chân mày hơi nhăn. Xem ra giống như là cóchuyện gì phiền não. Đi thẳng tới, đem áo khoác ngoài cởi xuống đưa cho phục vụ. Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp ngồi xuống chỗ đối diện. Hàn Thu Sinh thức tỉnh, nhìn Lãnh Tâm Nhiên đối diện, bị giật mình nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại: “Tâm Nhiên, con đã đến rồi. Chọn món trướcđi, không biết con muốn ăn cái gì nên không chọn trước cho con.” Lãnh Tâm Nhiên cũng cảm thấy hơi đói, bởi vì vội chuyện “Kole” bên kianên cơm tối cô vẫn chưa ăn. Mặc dù không phải thời điểm xoi mói. Tùytiện chọn mấy món ăn mình không ghét, liền trực tiếp đi thẳng vào vấnđề: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Mới vừa rồi ở trong điện thoại ông không có nói rõ, chỉ nói hàm hồ côngty xảy ra chút chuyện, cụ thể nói chờ lúc gặp mặt bàn lại. Hàn Thu Sinh cau mày: “Chú tra một chút sổ sách công ty, có nhiều chỗkhông đúng lắm. Vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, chú cảm thấy nên kiểm tra lạitoàn bộ các hạng mục của công ty từ đầu đến cuối một lần nữa.” Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: “Cái công ty này con cũng vừa mới nhận lấy không lâu. Ở phương diện này chú có nhiều kinh nghiệm hơn con, chú muốn làmgì liền trực tiếp đi làm đi. Không cần nói với con.” Hàn Thu Sinh cười: “Tâm Nhiên thật sự đã trưởng thành. Rõ ràng còn nhỏnhư một đứa con nít như vậy, thế mà lập tức lại thành người lớn rồi?Thời gian trôi qua thật đúng là nhanh.” Chuyện quá khứ của Lãnh TâmNhiên nhỏ, Lãnh Tâm Nhiên thật sự không có cảm giác gì. Cô không có mấycái trí nhớ của Lãnh Tâm Nhiên nhỏ kia. Nên đối với những chuyện đã từng xảy ra ở trên người cô ấy trước kia đương nhiên cũng không có cảm giácnhiều lắm. Đôi với tuổi thơ của cô, trí nhớ duy nhất chính là hình ảnhTô Á và cô khi còn bé dắt tay nhau. Hai người bảo bọc nhau từ nhỏ đếnlớn. Hàn Thu Sinh lắc đầu liên tục, nụ cười trên mặt có chút tự giễu: “Lãogià ta đây, hiện tại chỉ muốn nhìn Tâm Nhiên lớn lên thôi. Sau đó chú sẽ dùng hết khả năng có thể để giúp cho con một chút. Chỉ cần Tâm Nhiêncon có thể hạnh phúc, đối với chú liền không có gì tiếc nuối.” Lời của ông nói rất thật lòng, đang suy nghĩ làm sao có thể thoát nhữngchuyện đã dây dưa mấy chục năm, cả người lập tức thấy dễ dàng hơn. Đốivới tình yêu, ông thật sự không hề mong đợi. Ông đời này, sống đến hơnba mươi tuổi, tổng cộng yêu qua hai người. Nhưng mà cả hai người đềukhông thuộc về ông. Có lẽ đây là do ông đời trước tạo ra nghiệt duyên gì nên đời này đến để trả khoản nợ này rồi. Ông đời này nhất định là người cô đơn. Những người coi trọng đều không thuộc về ông vậy thì cũng không cần thiết mong đợi nữa. Tình yêu là thứ quá xa xỉ, ông không hưởng thụnổi. Mỗi lần nói tới cái vấn đề này, đối mặt với loại thái độ tự giận mìnhcủa Hàn Thu Sinh làm Lãnh Tâm Nhiên đều cảm giác rất phiền lòng. Loạitâm tình phiền não này ở trên người cô rất hiếm thấy. Hơn nữa còn cóliên quan đến người đàn ông này. Lãnh Tâm Nhiên nhỏ còn sót lại chút ýthức nào đó. Ở trình độ nhất định sẽ ảnh hưởng tâm tình của mình. “Cuộc sống của con, con sẽ tự phụ trách. Chú bây giờ cần quan tâm đóchính là chuyện của mình.” Lãnh Tâm Nhiên nói lời nói quan tâm, loại lời nói này đã là cực hạn của cô rồi. Hàn Thu Sinh cười cười không hề tiếp tục cái đề tài này nữa. “Đúng rồi, Tâm Nhiên, ngày mai chính là đêm 30 rồi. Ngày mai chúng ta đi ăn tất niên đi. Nếu như con có thời gian, chú muốn cùng con về thăm mẹcon một chút. Ở thành phố C, trước lễ mừng năm mới đều có thói quen dâng hương cho người thân đã qua đời. Con thấy thế nào? Nếu như con không có thời gian cũng không sao, đợi sang năm tiết thanh minh chúng ta trở vềvề nữa. Chú nghĩ mẹ con sẽ không trách con đâu.” Lãnh Tâm Nhiên khẽ cau mày. Ngày mai đã là lễ mừng năm mới, đi thành phố C rồi ngồi máy bay qua lại đại khái mất sáu giờ. Nếu như còn phải làmđồ tết, thời gian tuyệt đối không còn kịp nữa. Huống chi hiện tại “K”một ngày không giải quyết, cô một ngày không an tâm. Tính toán sau đócòn có việc phải làm, Lãnh Tâm Nhiên lên tiếng: “Con không trở về được,còn có chút chuyện nếu giải quyết thì không còn kịp nữa. Chờ đến ThanhMinh, con sẽ trở về. Còn về đồ tết, con sẽ phụ trách. Chú cứ đi trở vềmột chuyến thôi.” Hàn Thu Sinh mặc dù có chút thất vọng những cũng không tức giận. Trướckia ông còn coi Lãnh Tâm Nhiên giống như đứa bé. Nhưng cho tới lúc đếnYến Kinh thì ông đã biết rồi. Cô gái trước mắt này, mặc dù tuổi còn nhỏnhưng lại không phải là loại người tùy hứng làm bậy. Lý tưởng caothượng, đối với cuộc sống có kế hoạch kín đáo. Nếu cô nói không có thờigian đó chính là tuyệt đối không có thời gian. Chỉ là đến bây giờ sắpbước sang năm mới rồi mà cô vẫn còn phải bận rộn như vậy, thật sự cóchút đau lòng. “Tâm Nhiên, chú biết con rất lợi hại. Nhưng mà con bây giờ còn nhỏ, rấtnhiều chuyên có thể đợi lớn hơn nữa có thể làm tiếp. Cho nên, đừng làmcho mình quá mệt mỏi nhé.” Hàn Thu Sinh ý vị sâu xa khuyên. Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt một chút, cảm thấy trong giọng nói của đối phương có quan tâm, chậm rãi gật đầu: “Con biết rồi.” Cô cũng không có thói quen tự làm khổ mình. Hiện tại mặc dù mỗi ngày đều rất bận, nhưng mà quả thật rất phong phú. Đây là phương thức sống côthích. Huống chi, cô cũng không nhỏ, cô biết rõ việc gì đối với mình tốt nhất. Cuộ sống trong quân đội rất khổ, mỗi ngày đều phải huấn luyệnmười mấy tiếng. Nhưng mà cô vẫn rất ưa thích loại huấn luyện cường độcao như vậy. Nếu so sánh cuộc sống trong quân đội với bây giờ, thật sựlà quá dễ dàng rồi. “Đúng rồi, Tâm Nhiên, gần đây Hiên Viên Phong có liên lạc với con haykhông?” Hàn Thu Sinh hỏi một vấn đề ông rất quan tâm. Hiện tại ông biếtTrần Phong chỉ là tên giả. Hắn ta tên thật là Hiên Viên Phong, hơn nữacòn là người đàn ông trong truyền thuyết không gì làm không được kia.Chỉ là, người đàn ông kia, bất luận thế nào, ông cũng hận không được bóp chết đối phương. Ông và hắn ta vĩnh viễn đều không thể cùng tồn tại.Một trong hai người phải có người biến mất, trừ phi..... Người phụ nữa đã chết kia sống lại!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]