Nhìn hiện trường đang khai chiến, Lăng Vũ không nói hai lời đã xắn tay áo lên rồi vọt tới. Cầm lấy cái ghế xoay trước màn hình lớn, thẳng tay ném về phía một tên. Với tiếng động đó, tuyệt đối không cần nghi ngờ đối phương có bị thương hay không. Xương cốt không gãy, không nằm nghỉ ngơi ở bệnh viện một tháng thì đã may mắn lắm rồi. Mấy người kia không nghĩ tới một tên nhóc ra vẻ lịch sự, khuôn mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ này lại độc ác như vậy, vừa ra tay đã muốn lấy mạng người. Vốn là nhân số hai bên chênh lệch rất lớn, đối phương có tám người, mà bên này chỉ có ba người Lãnh Tâm Nhiên, Lôi Vũ và Lăng Vũ. Nhưng bởi vì ngay từ đầu Lãnh Tâm Nhiên đã giải quyết được hai tên, cho nên lúc này chỉ còn sáu tên có thể nhúc nhích. Một đấu hai, đây là tình trạng hiện tại. Thật hiển nhiên, nếu mấy người kia muốn dựa vào số đông mà giành thắng lợi, thì tuyệt đối là sai lầm. Tuy bọn họ đều có võ giỏi hơn người bình thường, nhưng Lôi Vũ lại là người có thể một đấu lại nhiều, càng khỏi nói tới Lãnh Tâm Nhiên có thể một mình giải quyết hết toàn bộ bọn họ. Đánh nhau với bọn họ, chẳng khác gì người lớn khi dễ con nít, không có gì phải lo lắng. Nhưng mà, đó là ở tình huống đối phương không có vũ khí nguy hiểm. So với Lãnh Tâm Nhiên và Lôi Vũ, Lăng Vũ chỉ biết đánh nhau bình thường, đương nhiên biểu hiện sẽ kém hơn. Nếu không phải ngay từ đầu cậu nhân dịp đối phương không để ý mà đánh lén, giải quyết được một tên, chỉ sợ tình cảnh lúc này sẽ còn nguy hiểm hơn nhiều. Nhìn Lãnh Tâm Nhiên và Lôi Vũ, một quyền một tên, một cước một gã, chưa từng đánh hụt, bên này Lăng Vũ lại vừa chật vật né tránh, vừa hâm mộ đến chảy nước miếng. Sớm biết thế thì đã theo sư phụ học bản lĩnh đánh nhau rồi, vậy sẽ không rơi vào cục diện bị động thế này! Lăng Vũ yên lặng chảy hai dòng lệ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn cười hì hì, lợi dụng sơ hở để phản kích. Lúc Lãnh Tâm Nhiên đưa chân đánh bay thêm một người, mắt hơi nheo lại, bên hông đang có nguy hiểm tập kích tới. Gần như là theo bản năng, giơ tay kéo người bên cạnh lên trước chống đỡ, sau đó một trận tiếng roi vọng tới, nơi lúc nãy không một bóng người giờ đã có một cô gái đang đứng tay vung roi dài, đúng là cô gái mặc quần áo da nhìn Lăng Vũ bằng ánh mắt thèm nhỏ dãi ban nãy. Tuy rằng là phòng lớn, nhưng khi có mười mấy người bên trong, còn đang đánh nhau, không gian trở nên vô cùng chật chội. Nhưng cô gái kia lại vô cùng thành thạo, mỗi lần đều đánh chính xác vào Lãnh Tâm Nhiên mà không ánh hưởng đến những người khác. Gã đàn ông bị đem ra làm tấm chắn hứng một roi, da thịt trên mặt bị bong ra, bụm mặt ngã ra một bên rên rỉ, trông vô cùng đau đớn. Cô gái kia thấy phát thứ nhất của mình không trúng, chẳng những không nhụt chí, ngược lại còn lè lưỡi liếm đôi môi đỏ tươi. Bộ dáng kia, giống như một con rắn khiến cho người ta ghê tởm. Lãnh Tâm Nhiên hơi nheo mắt lại, đây là kết luận cô có được từ lúc trước, phụ nữ mà có thể lăn lộn chung với đám đàn ông, thì không phải là một nhân vật đơn giản. Không phải tâm tư thâm trầm thì chính là người có tuyệt kỹ hộ thân. Từ lúc mới vừa bắt đầu, Lãnh Tâm Nhiên đã biết cô gái trước mắt này là người mạnh nhất trong đám. Tuy rằng kẻ cầm đầu là tên đầu trọc, nhưng lúc hắn nói chuyện vẫn theo bản năng mà liếc về phía cô gái này. Đọ sức với phụ nữ, kinh nghiệm này vẫn còn rất ít nha! Con ngươi đen láy hơi nheo lại, Lãnh Tâm Nhiên nhếch miệng, nhìn cô gái đang cười xấu xa phía đối diện, chậm rãi dịch chuyển thân người. Tình thế hết sức căng thẳng. Roi dài của cô gái giống như có mắt bay về phía Lãnh Tâm Nhiên. Tiếng roi cắt vào không khí nghe vô cùng chói tai, gã đàn ông lúc nãy chính là vết xe đổ, thật hiển nhiên là một khi bị roi này vung trúng, mùi vị tuyệt đối không dễ chịu. Ngoài dự kiến của cô gái kia là, nhìn thấy roi dài, Lãnh Tâm Nhiên không hề lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Chỉ khi cây roi kia sắp bay tới trước mặt mình, mới thuận tay cầm lấy một bình rượu, che ở phía trước. Dựa theo tình huống này, lại nhớ đến sức lực của roi da rất lớn, dù là bình rượu cũng sẽ bị đánh nát. Nhưng kỳ quái là, tay Lãnh Tâm Nhiên chỉ tùy tiện xoay xoay vài cái, chẳng những bình rượu không vỡ mà ngược lại roi da còn bị cuốn lên. Nhưng mà, khi cô định thuận tay kéo roi da qua, cô gái kia phản ứng cực nhanh lập tức rút roi ra. Hiệp thứ nhất, thật hiển nhiên, Lãnh Tâm Nhiên thắng! Bất quá, Lãnh Tâm Nhiên sẽ không cho đối phương cơ hội thứ hai để ra tay. Ngay khi đối phương rút roi về, Lãnh Tâm Nhiên tựa như một con rắn uốn éo cơ thể để đi theo. Động tác của cô rất nhanh, đối phương còn chưa kịp phản ứng thì cây roi trên tay đã bị đoạt đi. Hơn nữa, cả người còn bị một cước của đối phương đá bay! Lúc cô gái kia bị đạp vào tường sau đó từ từ trượt xuống đất, đám người của đối phương mới hoàn toàn chấn kinh. Người có thực lực mạnh nhất của bọn họ, lại dễ dàng bị giải quyết như vậy sao? Con nhóc trước mắt này, đến cùng là lợi hại đến mức nào? Phát hiện này, khiến cho vẻ mặt của bọn họ càng trở nên thận trọng. Nhưng đáng tiếc là, họ lại phát hiện ra quá muộn. Hơn nữa, trong bọn họ, người lợi hại không chỉ có một mình Lãnh Tâm Nhiên, Lôi Vũ đều là thẳng tay xách người lên sau đó ném xuống. Nhưng mà, ngay khi thắng bại đã được xác định, đám người này không biết từ đâu rút dao ra, dưới ánh đèn, lưỡi dao sắc bén phát ra tia sáng âm lãnh. Lúc này, trên người tám người này đều có vết thương. Nếu không phải đầu bị nện ra máu, thì chỉnh là tay bị vặn đứt, còn có gã bị đánh vào giữa thắt lưng, cứ phải khom người sờ sờ bộ phận bị thương của mình. Trên sàn đầy những bình rượu bị vỡ nát, lẫn với màu máu tươi, phối hợp với đám người này, thoạt nhìn có chút khiến cho người ta sợ hãi. Ngược lại, bên đám Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên thì không hề có chút thương tổn nào, trên mặt Lôi Vũ thì bị trầy xướt chút ít, trên lưng còn có dấu giầy, còn lại thì không việc gì. Nhưng mà Lăng Vũ thì có vẻ thảm, gương mặt xinh đẹp lúc này đã hoàn toàn trở nên hốc hác. Khóe miệng, trên má còn có vết máu, một bên mắt còn bị bầm tím, trên người thì càng không cần phải nói, tuy rằng không đến mức nội thương, nhưng ngoại thương thì tuyệt đối không thể thiếu được. Nhưng mà bộ dạng của cậu ta thì lại rất thích thú, miệng mở ra thật lớn, thoạt nhìn vô cùng hưng phấn. Nhưng đó chưa phải là tất cả, không chỉ riếng mấy người này lấy dao ra, quan trọng hơn là, cánh cửa đã bị Lăng Vũ đóng ban nãy cũng bị người đẩy từ bên ngoài vào. Người tới, đều mang dáng vẻ vô lại, không hề nghi ngờ, chính là đến để giúp đỡ cho nhóm người này. Đánh từ hai phía, mấy người Lãnh Tâm Nhiên bị kẹp ở giữa, hai mặt đối địch rồi! Nhìn những người tiến vào, sắc mặt của ba người Lãnh Tâm Nhiên đồng thời biến đổi. Không chỉ vì số lượng người tới rất nhiều, mà là bởi vì, trong những người kia, có hai bóng dáng vô cùng quen thuộc. Đúng là hai người Đông Phương Hiểu Diệc và Lam Kỳ Nhi được Lăng Vũ đưa ra ngoài lúc trước. Lam Kỳ Nhi đã tỉnh, chỉ là không có tinh thần, mơ mơ hồ hồ dựa vào người Đông Phương Hiểu Diệc, sắc mặt trắng bệch. Tinh thần của Đông Phương Hiểu Diệc cũng không tệ, nhưng vì bị người ta nắm cổ, nên mặt có hơi đỏ lên. Theo bản năng quay người nhìn Lăng Vũ và Lôi Vũ ở phía sau, khi phái hiện khuôn mặt của hai người bọn họ cũng hiện vẻ khiếp sợ thì tâm cũng chìm xuống theo. Quả nhiên, dự cảm lúc trước là đúng. Chuyện lần này, căn bản không phải là ngoài ý muốn, mà là một âm mưu! Nếu không, sao lại có nhiều người như vậy. Muốn đến để bắt ba ba trong rọ sao? Đến khi nghiêng đầu nhìn về phía mấy người bị đánh vô cùng chật vật, Lãnh Tâm Nhiên đã chắc chắn về suy đoán của mình. Bởi vì, mấy người lúc nãy còn đang hoảng loản giờ đã không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười đắc ý, đó là nụ cười khi gian kế được thực hiện. Nhìn đám người mới tới, Lãnh Tâm Nhiên nhớ lại những chuyện mình đã làm gần đây. Cũng không có ra mặt nhiều, gần đây cũng chỉ có chuyện của Vệ Kính Khải, nhưng tốc độ của Vệ Kính Khải tuyệt đối không thể nhanh đến vậy được. Không thể vừa mới đến tìm mình, giờ đã tìm người đến gây chuyện được. Vậy thì, là ai? Đầu óc xoay chuyển rất nhanh, Lãnh Tâm Nhiên nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, cố gắng nhớ ra đối thủ phù hợp nhất. "Ai phái các người tới?" Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn điều chỉnh tâm trạng của mình rất nhanh, nhìn đám người mới tới, lạnh giọng nói. Đối phương không nghĩ tới cô sẽ trấn định như vậy, chỉ là hiện tại trong tình huống này, bọn họ có hai mươi mấy người, nhưng bên Lãnh Tâm Nhiên lại chỉ có ba người. Quan trọng nhất là, trong tay bọn họ còn có con tin. Cho dù Lãnh Tâm Nhiên có ba đầu sáu tay, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của bọn họ, chỉ có thể cúi đầu chịu trói thôi! Nghĩ như vậy, mỹ nhân rắn kia liền nhịn không được mà cười duyên một cái: "Anh đẹp trai, nếu bây giờ anh chịu thay đổi ý định đi theo em, em có thể bảo vệ cho anh nha. Nếu không, lát nữa anh sẽ bị thiệt lớn đó." Khóe miệng Lăng Vũ co rút. Cảnh tỏ tình cậu đã gặp qua không ít, nhưng giống như hiện tại, thật đúng là lần đầu tiên, lần đầu tiên có người khiến cậu ghê tởm đến mức ngay cả liếc mắt một cái cũng cảm thấy như gặp ác mộng vậy. "Cái gì mà ai phái tới? Cái con bé này cũng thật kỳ quái. Tự mình gây họa đắc tội với người khác mà còn hỏi chúng tao là do ai phái tới? Mày đánh anh em của bọn tao thành ra thế này, chẳng lẽ còn mong có thể ung dung tiêu sái mà rời đi được sao?" Một gã đàn ông ngậm điếu thuốc bước ra, cà lơ phất phơ, tai phải đeo một cái khuyên hình thập giá. Nhưng thật ra lại có vài phần tự cho là phóng đãng. Lãnh Tâm Nhiên cũng không tin mấy lời nói của gã. Nhưng mà, cô lại có chút hứng thú với kẻ đứng phía sau, cẩn thận đánh giá đám người này, hi vọng có thể tìm được chút manh mối. "Ba người bọn mày, vẫn là nên đi theo bọn tao một chuyến đi. Đả thương nhiều anh em của tao như vậy, không trở về cho đại ca của bọn tao một cái công đạo, chỉ sợ là chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy." Gã nọ đưa mắt nhìn về phía Đông Phương Hiểu Diệc và Lam Kỳ Nhi, ý uy hiếp mười phần. Ngay khi gã tin chắc mười phần trừng mắt chờ mấy người kia đầu hàng, chợt nghe thấy một thanh âm lạnh như băng: "Các người là Huyết Ưng đúng không?" Câu nói này, phát ra quá mức đột ngột, khiến sắc mặt của gã lưu manh cầm đầu kia đại biến trong nháy mắt. Không chỉ riêng gã ta, cả những tên đi sau gã, cũng nhịn không được mà nhìn Lãnh Tâm Nhiên bằng ánh mắt khiếp sợ. Vốn chỉ là suy đoán, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện của đối phương thì Lãnh Tâm Nhiên đã khẳng định: "Quả nhiên là Huyết Ưng. Vì muốn bắt mấy người chúng tôi, cư nhiên lại dẫn nhiều người đến như thế, còn phí không ít tâm tư để đặc biệt thiết kế cái bẫy này nhỉ?" Cô đoán, từ khi Lăng Vũ đặt phòng ở đây, thì cái âm mưu nhằm vào bọn họ đã bắt đầu khởi động rồi. Bất quá hiển nhiên là tố chất tâm lý của gã lưu manh này tốt hơn nhiều so với tên đầu trọc lúc trước. Chỉ trong một thời gian ngắn đã khôi phục lại thái độ bình thường, chỉ là ánh mắt khi nhìn vào Lãnh Tâm Nhiên lóe lên sự hứng thú nào đó. Gã vốn tưởng lần hành động này có quá phải đã quá phô trương hay không, cho dù đối phương lợi hại đến mấy thì cũng chỉ là mấy sinh viên năm nhất đại học, còn có cả nữ sinh. Nhưng hiện tại xem ra, việc này không hề khoa trương một chút nào, cô ta là một sinh viên năm nhất đại học, cũng quả thật là một nữ sinh, nhưng tuyệt đối không đơn giản! "Lãnh Tâm Nhiên phải không? Không hổ danh là người được đại ca xem trọng. Ha ha, vốn đang cảm thấy lần này tới không có chút ý nghĩa nào, hiện giờ đã thấy thú vị hơn rồi. Đi thôi, đã đoán được thân phận của chúng tôi, vậy thì, hẳn là mày đã biết nên làm thế nào rồi chứ?" Gã lưu manh cười hắc hắc, ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên giống y như vị mỹ nữ rắn kia nhìn Lăng Vũ. "Được rồi, xem ra bản lĩnh của cô cũng không tệ, chúng ta nên dùng thủ đoạn ôn hòa với nhau đi. Chỉ cần cô chủ động đi theo bọn tôi, chuyện hôm nay tạm thời chúng ta sẽ không so đo nữa." "Dường như anh rất tin tưởng vào bản thân." Vẻ khiếp sợ hoặc thất thố theo như sự kỳ vọng của gã lưu manh không hề xuất hiện, ngược lại Lãnh Tâm Nhiên bước lên vài bước, khóe miệng gợi lên một độ cong tà mị. Gã lưu manh vừa định nói gì chút chuyện động trời gì đó, nhưng ngay khi gã ta vừa định mở miệng, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên vỗ tay vài cái. Sau đó, dưới ánh mắt không dám tin của tất cả mọi người, cửa lại bị người đẩy ra, một đám người từ bên ngoài bước vào. Tình huống vô cùng giống với khi đám lưu manh xuất hiện, điểm khác nhau duy nhất là, tay phải của họ cầm vũ khí thật. Đi đầu là một người đàn ông thoạt nhìn giống quản gia Anh quốc mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tay cầm một khẩu súng lục tinh xảo, đi thẳng về phía Lãnh Tâm Nhiên. Mà phía sau ông ta, những người đi theo ông ta cũng lập tức khống chế những người ở đây. Nhìn tình huống trước mắt, cho dù bạn có gan dạ đến mấy, cũng vẫn không kiềm được vẻ hoảng sợ. Gã lưu manh không dám tin nhìn hết thảy trước mắt, ngơ ngác, bộ dáng như bị kích thích thật lớn: "Sao lại như thế? Đây..... Rõ ràng kế hoạch hoàn mỹ đến thế, sao lại xảy ra chuyện không may chứ? Đám người đột nhiên xuất hiện này là sao chứ? Chẳng lẽ ngay từ đầu kế hoạch này đã bị người khác vạch trần? Hay là....... " Cho dù là có khả năng kia hay không, gã đều không dám chấp nhận sự thật. Gã phát hiện, cô gái luôn có vẻ mặt hờ hững trước mặt này, càng ngày càng trở nên sâu không lường được. Ngay sau đó, cảnh tượng càng khiến gã như bị sét đánh đã xuất hiện. Chỉ thấy người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đi đến trước mặt Lãnh Tâm Nhiên thì dừng lại, đặt một bàn tay lên trước ngực, tao nhã xoay người làm một lễ nghi thân sĩ: "Tâm Nhiên tiểu thư, rốt cuộc cũng được nhìn thấy ngài rồi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]