"Quả nhiên dù đến chỗ nào cũng không thiếu nơi ăn chơi trác táng nha."
Lãnh Tâm Nhiên cưới nói.
Trừ bỏ người bên cạnh này, Dạ Mộc Thần cũng không cảm thấy hứng thú với những thứ khác. Cặp con ngươi màu lục kia vẫn luôn lạnh băng băng, mang theo vẻ hờ hững đầy xa cách, chỉ có những lúc nhìn Lãnh Tâm Nhiên với có thêm chút độ ấm.
"Ừ."
Nghe được Lãnh Tâm Nhiên nói như vậy, Dạ Mộc Thần nhẹ nhàng đáp ứng tỏ vẻ đồng ý.
Hai người cứ đứng như vậy, cũng không có suy nghĩ sẽ bước lên hành hiệp trượng nghĩa.
"Hu hu hu, buông tôi ra."
Một thanh âm mềm mại đầy sợ hãi cắt ngang không khí hòa hợp giữa hai người. Nghe được thanh âm quen thuộc kia, Lãnh Tâm Nhiên biến sắc, nhìn Dạ Mộc Thần, không chút do dự liền xông lên trước.
Dạ Mộc Thần dứng tại chỗ trông coi mấy thứ vừa mua, anh tin, dựa vào bản lĩnh của cô, tuyệt đối có thể giải quyết chuyện này dễ dàng. Tuy rằng mấy thứ này không đáng tiền, nhưng mấy thứ đó vẫn có lợi ích nhất nhất định, nói ví dụ như cái túi ngủ kia, nếu bị người khác tiện tay lấy đi vậy thì mất nhiều hơn được rồi.
An Nhiên nước mắt lưng tròng ngồi xổm trên đất, bên cạnh là hai gã đàn ông xấu xí đang chuyển bị kéo tay em ấy đi, ánh mắt hai gã này nhìn chằm chằm An Nhiên giống như sói xám nhìn cô bé quàng khăn đỏ vậy.
Ngay khi cánh tay bọn họ sắp đụng vào An Nhiên đang co rút người lại, một thanh âm lạnh như băng vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-hac-dao-ong-xa-cho-lam-loan/1255970/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.