Chương trước
Chương sau
Trước vẻ kinh ngạc và ánh mắt hoài nghi của nhân viên ngân hàng, Lãnh Tâm Nhiên bình tĩnh đi tới tủ bảo hiểm lấy ra vật mình cất ở đây đã lâu.
Thật ra thì đây là mấy hợp đồng cổ phần gì đó, mặc dù thoạt nhìn chỉ là một xấp giấy thật mỏng nhưng số tiền bên trong lại hơn ngàn vạn.
Đây là toàn bộ tài sản của cô. Thẩm Quân giúp cô đánh cuộc một lần, trên thực tế cô đem toàn bộ gia sản đưa cho Thẩm Quân làm tiền cược không phải là quá mạo hiểm hay sao? Nhưng cuộc sốngmà, muốn thành công nhất định phải biết mạo hiểm. Nhân phẩm của Thẩm Quân cô tin được, cho nên, cô nguyện ý tin tưởng một lần.
Cô nói với Thẩm Quân cần một tuần chuẩn bị tiền, nhưng trên thực tế cô chỉ mới sử dụng có hai ngày. Trừ thời gian trở về, còn dư lại mấy ngày. Mấy ngày này, cô còn có một chuyện rất quan trọng cần đi làm.
Ôm một bó cúc trắng, Lãnh Tâm Nhiên đi thẳng đến khu nghĩa trang.
Nơi này, có người bạn tốt nhất của cô Tô Á, đáng tiếc, lúc này đã một âm một dương chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại. Vốn là lần này cô đã có thể đi gặp cậu, không nghĩ tới lại xuất hiện việc trọng sinh quái dị mà ngay cả khoa học cũng không thể chứng minh này.
"Á Á, mình đã trở về."
Nhìn khuôn mặt trươi cười rực rỡ trên mộ bia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc cũng dãn ra.
Người này, là bạn tốt nhất của cô Tô Á, vẫn luôn ở bên cạnh giúp đỡ cô, thậm chí, cái chết của cậu, cũng là vì cứu cô. Tô Á là một trí thức gầy yếu điềm đạm, tao nhã lịch sự, thích viết thơ tình, thích ngồi dưới tán cây đọc sách, thích nghe những khúc dương cầm thanh tao, cậu giống như một Bạch Mã hoàng tử cao quý, hoàn mỹ tinh khiết.
Nhưng mà, một người như vậy, lại vì cô, gia nhập Diêm Môn. Cũng vì cô, mới rời khỏi thế gian này ba năm về trước.
Trong lòng Lãnh Tâm Nhiên, Tô Á có một vị trí vô cùng đặc biệt. Sau khi cậu chết, Lãnh Tâm Nhiên từng thiếu chút nữa bị trầm cảm. Nếu như không phải vì có người kia luôn ở bên cạnh cô động viên, có lẽ, Huyết sư khiến cho mọi người đều sợ hãi nhường đường đã sớm biến mất.
Tô Á là một người hoàn mỹ, khác xa với Bắc Âu Hàn, cậu thật sự hoàn mỹ. Dịu dàng, thiện lương, có tài ăn nói, trên mặt luôn mang theo nụ cười, khí chất trên người cũng thanh cao tôn quý, khác xa với những kẻ bình thường.
Tô Á là nỗi đau không cách nào quên được trong lòng Lãnh Tâm Nhiên, cũng là góc cấm không thể chạm đến của cô. Cho dù là người kia, cũng không có quyền nhắc đến Tô Á trước mặt cô.
"Không nghĩ đến, mình còn có thể trở về."
Cắm hoa cúc xong, Lãnh Tâm Nhiên cứ như vậy ngồi xuống đất dựa vào mộ bia, tự lẩm bẩm.
"Có phải thấy mình không giống lúc trước không? Đúng vậy đó, mình cũng không nghĩ tới mình lại đột nhiên biến thành một người khác. Lần trước giao dịch với Thanh bang, phát hiện mẩu tin nhắn, Diêm Môn chết rất nhiều người, bao gồm mình. May là, môn chủ không có chết, nếu không, Diêm Môn sẽ bị phá hủy. Bất quá, đến khi mình............tỉnh lại, mình phát hiện mình còn sống. Thân thể hiện tại này cũng tên là Lãnh Tâm Nhiên, chỉ là mới mười bảy tuổi, trẻ hơn mình lúc trước vài tuổi lận đấy, thật là nhặt được một may mắn lớn."
"Á Á, mình hoài nghi, ba năm trước cậu rời khỏi, căn bản không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là có người cố ý thiết kế. Diêm Môn, cũng có nội gián. Đây là nơi mình và cậu nhìn nó phát triển, là nơi mình và các anh em đã dãi nắng dầm mưa khổ cực gầy dựng nên, nhưng vẫn không thể không có ngoại lệ xuất hiện loại nội gián ghê tởm đó. Mình sẽ điều tra chuyện ba năm trước đây thật rõ ràng, sẽ báo thù. Tạm thời mình sẽ không gặp lại bọn họ, mình biết, cho dù là chuyện không thể tưởng tượng nỗi, những người đó cũng sẽ tin. Chẳng qua là, mình nhất định phải tìm ra được tên nội gián đó là ai, mình mới có thể yên tâm. Ngày nội gián bị loại bỏ, mình mới có thể nhận lại bọn họ."
"Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, cũng biết rất nhiều người. Còn cứu một người mà cậu tuyệt đối không thể nghĩ tới ——Thẩm Quân. Còn nhớ không? Thiên tài thương trường đó, mình nhớ lúc trước cậu đã nói Thẩm Quân không phải vật trong ao, anh ta quả thật rất lợi hại, chẳng qua là không nghĩ tới có ngày lại lật thuyền trong mương. Á Á, mình đã lấy ra tất cả tiền bạc cậu để lại, mình muốn đánh cuộc một lần, chỉ có thành lập thể lực cho riêng mình, mình mới có thể tra ra được ai là nội gián. Quan trọng hơn là, mình muốn cho Diêm Môn phát triển thành đệ nhất bang phái trong cả nước, thống nhất thế lực hắc đạo cả nước."
Lãnh Tâm Nhiên trầm mặc ít nói, ở trước mặt Tô Á, lại giống như một đứa bé, nói rất nhiều.
Đám nhóc lớp F kia, còn có thành nhóc xinh đẹp muốn nhận cô làm sư phụ, Thẩm Quân, cả người cha nuôi đó, toàn bộ toàn bộ, không giữa lại chút nào, nói ra tất cả.
Tô Á là người duy nhất cô thổ lộ, những chuyện này, cô sẽ không nói với người khác, chỉ có ở nơi này, cô mới có thể hoàn toàn thả lỏng. Đáng tiếc, người này, đã rời đi. Nếu không, cậu nhất định sẽ mỉm cười, dịu dàng vuốt đầu cô: "Nhiên Nhiên của chúng ta là lợi hại nhất!"
Ôm mộ bia, sau đó hôn lên tấm hình, sau đó Lãnh Tâm Nhiên không quay đầu lại rời đi.
Thân ảnh nhỏ yếu đó càng chạy càng xa, tấm hình trên mộ bia, Tô Á vẫn nở nụ cười dịu dàng và tinh khiết như cũ.
Rạng sáng ngày thứ ba, Lãnh Tâm Nhiên lên máy bay rời khỏi thành phố quen thuộc nhất này. Trên máy bay, nhìn thành phố càng ngày càng nhỏ xuyên qua những tầng mây trắng xóa, Lãnh Tâm Nhiên âm thầm thề, nhất định cô sẽ trở lại, hơn nữa, còn phải xuất hiện với trạng thái đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đến lúc đó, mới là sự trở về của vương giả chân chính.
"Về rồi à?"
Vừa đẩy cửa ra, liền nghe được thanh âm trầm thấp của đàn ông.
Nhìn Lãnh Tâm Nhiên mệt mỏi đứng ở cửa, tâm tình của Hàn Thu Sinh vô cùng phức tạp, ông phát hiện, đứa nhỏ sống với ông từ bé này, càng ngày càng trở nên không thể hiểu nổi.
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu trả lời, cũng không lo người đàn ông sẽ tức giận.
Lúc ra ngoài cô đã thông báo với người đàn ông này, dĩ nhiên không thể nói chuyện lấy chìa khóa gì đó, chỉ là nói cuộc thi toán kết thúc nên muốn đi đâu đó thư giãn. Đới với yêu cần của cô, người đàn ông luôn là xin gì được nấy. Mặc dù ông rất muốn hỏi rõ ngọn nguồn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Đây là thay đổi lớn nhất của ông ta từ khi Lãnh Tâm Nhiên trọng sinh tới nay.
Ông ta bây giờ, không hề làm chuyện rình Lãnh Tâm Nhiên tắm như ngày thứ nhất cô đến, cũng không ngang ngược nắm mọi thứ của cô trong tay, sẽ cho cô tự do rất lớn. Dĩ nhiên những thứ này cũng không phải là ông ta cho mà do Lãnh Tâm Nhiên tự tìm lấy. Từ trong nhật ký, Lãnh Tâm Nhiên nhìn ra, Lãnh Tâm Nhiên nhỏ trước kia quan hệ rất tệ với người đàn ông này, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì có một buổi tối người đàn ông lén tới phòng hôn trộm Lãnh Tâm Nhiên nhỏ bị cô ấy phát hiện. Sau chuyện này, Lãnh Tâm Nhiên nhỏ luôn tránh né người cô ấy gọi là "ba" này. Cô ấy cảm thấy kinh khủng, cảm thấy ghê tởm, lại lúng túng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Sau khi sống lại, Lãnh Tâm Nhiên thay đổi thái độ một chút. Cô biết, đối với một số người có chấp niệm, nếu như dùng thái độ quá kiên quyết, sẽ hoàn toàn ngược lại. Cho nên, cô lựa chọn phương pháp đối lập với Lãnh Tâm Nhiên nhỏ. Cô sẽ lựa lúc thích hợp nói một số chuyện trên trường với ông ta, đôi lúc sẽ thể hiện một chút buông thả tùy hứng, giống như lần đến lớp F, giống như lần ngày ra ngoài. Loại thái độ này, không chỉ không làm cho ông ta tức giận, ngược lại khiến cho ông ta lần nữa có hy vọng, không còn khắc nghiệt độc tài giống như dối với Lãnh Tâm Nhiên trước đây.
"Ngày mai đi học hay nghỉ tiếp?"
Hàn Thu Sinh dịu dàng hỏi.
Mặc dù, lúc ở bên ngoài ông là một tổng giám đốc cao cao tại thượng lạnh lùng vô tình, nắm trong tay sinh tử của mấy trăm cấp dưới. Nhưng ở đây, ông chỉ là một trưởng bối, hoặc giả, là một người đàn ông đáng thương cất giấu tâm tư không thể nói cùng ai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.