“Trên người của Tiểu Phong còn sót lại độc tố, muốn thanh trừ hết cũng không hề dễ dàng, phải mất ít nhất một tháng.” Lời nói của Bác sĩ Hứa như một tiếng sấm nổ đùng giữa phòng khách, lọt vào tai mấy người bọn họ.
“Nếu đã như vậy, vậy ông còn đứng đây làm gì, còn không mau giúp Tiểu Phong loại bỏ hết chất độc đi.” Phượng Như Ảnh vừa nghe bác sĩ Hứa nói, ngay lập tức gầm lên. Thảo nào sau khi Tiểu Phong trúng độc, cơ thể vẫn vô cùng suy yếu, lúc đầu Phượng Như Ảnh còn tưởng rằng là do cơn sốt, hơn nữa suốt một tháng qua ăn uống rất tùy tiện nên không đủ chất dinh dưỡng.
Không ngờ lại là do chất độc trong cơ thể cô chưa được loại bỏ hoàn toàn. Sao anh lại ngu như vậy, sao không nghĩ đến con giun đó ở trong chân của cô suốt một thời gian dài như vậy, chất độc sẽ xâm nhập vào trong cơ thể cô chứ.
Anh thật đáng chết, vậy mà không nghĩ đến điều này. Phượng Như Ảnh vừa tự trách bản thân, vừa đứng dậy đi tìm Mộc Vân Phong. Anh cảm thấy anh đã không chăm sóc tốt cho Mộc Vân Phong, vậy mà để cô trúng độc hơn nữa chất độc còn lưu lại trong cơ thể cho tới bây giờ.
Đi qua cầu thang, Phượng Như Ảnh sẽ đến được căn phòng Mộc Vân Phong đang làm kiểm tra, vẻ mặt đầy áy náy nhìn Mộc Vân Phong nằm trên giường bệnh.
“Tiểu Phong.” Bước vào phòng, Phượng Như Ảnh nhẹ nhàng gọi, sau đó ngồi xuống bên cạnh giường, thấy sắc mặt hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-hac-dao-anh-ban-dung-choc-toi/2173776/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.