Nghiêm Binh rơi nước mắt khi nhìn thấy hai người nghênh đón ánh tà dương bước tới. Mặc dù nhìn qua trông hai người này rất nhếch nhác, nhưng ông xác định đó chính là Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh.
Càng ngày càng gần hai người, thấy quần áo của bọn họ đã rách rưới hết, Nghiêm Binh đè nén những giọt nước mắt. Nhếch môi nở nụ cười. Chỉ cần bọn họ còn sống trở về là tốt rồi, những thứ khác không quan trọng.
“Chú Nghiêm, bọn con ra rồi đây.” Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh dìu nhau bước tới trước mặt Nghiêm Binh, mỉm cười ngọt ngào khi thấy Nghiêm Binh khóc vì quá vui mừng.
“Cái con nhóc này, sao giờ mới ra ngoài. Con có biết bọn ta rất lo lắng không?” Nghiêm Binh lau khóe mắt mình, mỉm cười nhìn Mộc Vân Phong vừa trách móc, vừa đau lòng. Đều do bọn họ không đủ hùng mạnh, không thể đoạt lại Ám Dạ từ trong tay những người kia, lại để cho một cô gái như Mộc Vân Phong đi chịu đựng những thứ này. Bọn họ thật hổ thẹn với Mộc Vân Phong.
“Chú Nghiêm, con xin lỗi, để cho mọi người lo lắng rồi.” Mộc Vân Phong nhìn Nghiêm Binh đầy áy náy, cô biết họ lo lắng cho mình. Cô và Phượng Như Ảnh cũng muốn ra ngoài sớm hơn một chút, đáng tiếc rừng mưa nhiệt đới này thật sự là nguy cơ trùng trùng, cho dù hai người bọn họ đã hết sức cẩn thận, vậy mà vẫn mắc bẫy.
Ngày thứ mười sau khi tiến vào khu rừng, Mộc Vân Phong bị trúng độc. Thậm chí mình bị trúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-hac-dao-anh-ban-dung-choc-toi/2173766/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.