Chỉ nghe ông gầm lên với Phượng Như Ảnh: "Không thể giết hả? Rõ ràng chính là không quan tâm Tiểu Phong. Tiểu tử, cậu nhớ cho kỹ, ta mặc kệ cậu là ai, mặc kệ thế lực của cậu lớn bao nhiêu, hôm nay ta nói cho cậu biết, sau này cậu tránh xa Tiểu Phong một chút, bằng không đừng trách ta không khách khí."
Hôm nay ông nể mặt lão chiến hữu, không có nghĩa là sau này ông không xử lý Phượng Như Ảnh. Nghiêm Binh hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài tìm Mộc Vân Phong.
"Chú Nghiêm, chú Nghiêm." Phượng Như Ảnh thấy Nnghiêm Binh rời khỏi phòng tiếp khách, lên tiếng gọi. Nhưng Nghiêm Binh chỉ để lại cho anh một bóng lưng.
Ôi trời, Phượng Như Ảnh thở dài, có Nghiêm Binh xen vào giữa anh và Mộc Vân Phong, sự tình càng không dễ dàng rồi. Anh vốn nghĩ thật vất vả mới gặp lại Mộc Vân Phong, thế nào cũng phải tranh thủ bồi dưỡng tình cảm một chút.
Mặc dù hơn nửa năm nhớ thương làm cho anh hiểu rõ bản thân đã đặt Mộc Vân Phong trong lòng, thậm chí có thể nói đã yêu Mộc Vân Phong, nhưng anh biết Mộc Vân Phong hoàn toàn không có cảm giác với anh, thậm chí còn oán hận, ai bảo anh là em trai của kẻ thù giết cha cô.
"Tiểu tử thúi, đừng để ý đến ông ấy. Tính khí của ông ấy vậy đó." Trần Cương thấy lão chiến hữu của mình tức giận đùng đùng bỏ đi, vẻ mặt của Phượng Như Ảnh lại buồn rầu nên an ủi.
"Thủ trưởng, con không sao. Chỉ là có chút chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-hac-dao-anh-ban-dung-choc-toi/2173745/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.