Bóng đêm chập chờn, bóng người đu đưa, trong phút chốc Mộc Vân Phong cũng đã ẩn mình vào trong bóng tối.
Phía sau, chiếc xe màu đen vội vàng chạy đến, thấy chiếc xe phía trước cách mình càng ngày càng gần. Trên mặt A Kiệt hiện lên nụ cười đắc ý.
Nghĩ đến buổi tối ở trong biệt thự Mộc Vân Phong kia cuồng ngạo ra sao, nụ cười trên mặt càng thêm hung tợn. Anh cũng muốn nhìn xem cho đến lúc này, Mộc Vân Phong kia có còn tự cao tự đại được nữa hay không.
“Ha ha.” A Dũng vừa thấy xe của mình sẽ phải đụng vào xe trước mặt, thì bật cười. Tối nay anh sẽ khiến cho cái cô gái không xem bọn anh ra gì sẽ phải vùi thây nơi này.
Mà giờ phút này, Mộc Vân Phong nương thân vào bóng đêm, đã sớm bắt đầu leo lên đỉnh núi. Sở dĩ không chọn cách chạy xuống dưới, mà lại leo ngược lên trên là vì Mộc Vân Phong cảm thấy một khi người bám theo phía sau phát hiện trong xe không có ai, nhất định sẽ nghĩ rằng cô đã chạy đi rồi. Mà theo thói quen suy nghĩ thông thường người ta nhất định sẽ lựa chọn con đường tương đối dễ dàng hơn, đó chính là chạy xuống chân núi.
Chính vì như vậy, cho nên Mộc Vân Phong mới quyết định đi con đường ngược lại, không chạy xuống chân núi mà leo ngược lên trên núi.
Vì trong xe không có ai nên bắt đầu mất kiểm soát, lảo đảo qua lại rồi chạy về phía ven đường, làm cho hai người trong xe phía sau kinh ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-hac-dao-anh-ban-dung-choc-toi/2173662/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.