Mộc Đồ cũng không hề ức hiếp kẻ khác, ngược lại thường xuyên giúp đỡ những người nghèo khổ. Hơn nữa ông luôn dạy Phượng Như Ảnh giúp đỡ mọi người và làm điều tốt, có thể nhịn được thì nhịn, có thể lùi thì lùi. Chưa bao giờ nghĩ mình là đại ca xã hội đen rồi ức hiếp cường ngạnh kẻ khác, cũng không cho mình ra tay khi dễ người dân bình thường.
“Bởi vì......” Hồng Bưu liếc nhìn Phượng Như Ảnh nhưng không nói tiếp. Sao anh có thể tự nói với em trai mình là bởi vì em ấy mà anh ra tay giết chết Mộc Đồ, anh sợ Phượng Như Ảnh gánh hết áp lực, sẽ cảm thấy áy náy.
“Bởi vì sao?” Phượng Như Ảnh thấy Hồng Bưu nói hai chữ rồi không nói nữa, trong lòng có chút nôn nóng. Sau này bọn họ và Mộc Vân Phong sẽ là người một nhà, anh muốn hóa giải ân oán của anh trai và Mộc Vân Phong.
“Được rồi, mệt mỏi cả buổi tối rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau.” Hồng Bưu không trả lời Phượng Như Ảnh, vỗ vỗ vào vai của anh, đi tới cửa chính của phòng luyện võ, vừa đi vừa nói: “Đi thôi, anh dắt bọn em đi nghỉ ngơi.”
Phượng Như Ảnh biết Hồng Bưu không muốn nói, đành phải im lặng đi theo phía sau anh, đi về phía biệt thự.
“Lão đại.” Ảnh Phong thấy Phượng Như Ảnh gạt mình và Ảnh Băng sang một bên, lên tiếng gọi anh lại.
“Chuyện gì?” Phượng Như Ảnh quay đầu liếc nhìn Ảnh Phong và Ảnh Băng, dừng bước, thản nhiên hỏi.
“Bọn em ở lại để bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-hac-dao-anh-ban-dung-choc-toi/2173655/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.