Editor: Thoa Xù
Hồng Bưu hét to lên làm cho thuộc hạ của anh ngẩn người, động tác trên tay dừng lại hết, ánh mắt đồng loạt nhìn lão đại mình, vẻ mặt khó hiểu.
Không chỉ có thuộc hạ của Hồng Bưu, Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh cũng sững sờ nhìn Hồng Bưu, không hiểu sao người này vừa rồi còn muốn giết bọn họ bỗng dưng bây giờ lại bảo mọi người dừng tay.
Chẳng lẽ anh ta không muốn đánh nữa, muốn thả cho bọn họ đi? Trong lòng Mộc Vân Phong thầm nghĩ, nhưng lại nhanh chóng bác bỏ. Hồng Bưu không phải loại người thích nói đi nói lại, anh ta làm như vậy nhất định là có mục đích hoặc nguyên nhân gì đó.
Phượng Như Ảnh cầm kiếm xoay người liếc nhìn Hồng Bưu, vô cùng khó hiểu đối với vẻ mặt kích động của anh ta, nhìn anh ta bước từng bước về phía mình, vẻ đề phòng trong mắt dần dần tăng lên, tay nắm chặt thanh trường kiếm.
"Tiểu Thụy." Lúc Hồng Bưu còn cách Phượng Như Ảnh hai bước chân, mạnh mẽ bước đến ôm lấy Phượng Như Ảnh, miệng kêu lên một cái tên.
Khi tiếng “Tiểu Thụy” kia truyền tới tai Phượng Như Ảnh, khiến cho cả người anh cứng đờ, trơ mắt nhìn Hồng Bưu ôm mình, quên mất cử động, cứ đứng ngơ ngác như vậy, giống như một pho tượng gỗ.
Tiểu Thụy, đây là cái tên lúc anh còn bé, anh không nhớ rõ đã bao lâu rồi không được nghe qua cái tên này, lâu đến nỗi suýt chút nữa anh đã quên đó là nhũ danh của anh rồi. Mà người gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-hac-dao-anh-ban-dung-choc-toi/2173647/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.