Ngay cả chính bản thân anh cũng không biết cuối cùng là làm sao nữa, trở về là lập tức quan tâm đến tăm tích của cô nàng kia. Lần đầu tiên lo lắng cho một cô gái, điều này đối với anh mà nói giống như là cô gái mới lớn vậy.
Phượng Như Ảnh không biết tại sao mình phải như vậy, anh chỉ biết không thể mặc kệ Mộc Vân Phong được. Không phải chỉ vì bản thân mình đã nhìn thấy hết cơ thể của cô ấy, ý thức được sẽ phụ trách với cô ấy đơn giản như vậy, dường như trong tim của anh còn có một loại tình cảm đang chậm rãi trổi dậy, chỉ là nhất thời anh vẫn không rõ đó là loại tình cảm gì.
"Vâng." Ảnh Phong trả lời rồi rời đi, anh phải đích thân đi làm chuyện này. Từ thái độ của lão đại xem ra, nếu như không tìm được cô gái kia cả đám bọn họ đều không được ăn ngon ngủ yên.
Phượng Như Ảnh thấy Ảnh Phong đã rời đi, ánh mắt u ám, trong mắt hiện lên khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo của Mộc Vân Phong. Nghĩ đến gương mặt đó, nghĩ đến cô gái kiêu ngạo đó, Phượng Như Ảnh càng thêm tin vào phán đoán của mình tuyệt đối sẽ không sai, cô nàng kia nhất định còn sống.
Nhưng rốt cuộc là cô ấy đang ở đâu đây? Phượng Như Ảnh trầm tư, hôm đó đột nhiên bị thuyền lớn đụng, Mộc Vân Phong bị đụng trúng đầu, trong lòng khẽ động, tiện tay lấy điện thoại trên ghế sô pha gọi ra ngoài.
"Phong, cậu phái người đến tất cả các bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-hac-dao-anh-ban-dung-choc-toi/2173593/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.