Bất ngờ cả hai người cùng té nhào xuống đất. Đúng lúc này, cửa chính của sảnh triển lãm phát ra tiếng phanh nhẹ nhàng, tự động đóng lại rất nhanh.
Phượng Như Ảnh nghe thấy tiếng động thì quay đầu liếc nhìn cửa đóng chặt, lại liếc nhìn Mộc Vân Phong bị mình đè ở trên đất, đôi mắt từ từ sâu xa, khiến con ngươi vốn đã đen như mực thì càng đen bóng hơn, ở trong bóng đêm này chớp động tia sáng không rõ.
"Khốn kiếp" Mộc Vân Phong chửi, muốn đứng dậy nhưng không được vì đã bị người đàn ông kia ép chặt.
Không thể làm gì khác hơn là cắn răng, trở tay liền đánh một chưởng lên trên người đàn ông. Nhưng, Phượng Như Ảnh cũng không phải là đèn đã cạn dầu, Mộc Vân Phong vừa mới họat động, trong nháy mắt tay ngọc thon thon như bị kìm sắt kiềm chế chặc.
Mộc Vân Phong giùng giằng muốn rút tay mình từ trong tay Phượng Như Ảnh ra, dùng một nửa sức lực, nhưng tay của mình vẫn còn ở trong tay đối phương, ngoại trừ một mảnh đỏ tươi ở trên tay cùng với tay đau, cái gì cũng không có thay đổi.
"Khốn kiếp, buông tay." Mộc Vân Phong rút tay của mình không ra, lại không đứng dậy được, ra tay đánh không lại người khác, chỉ có thể dùng tài hùng biện, liền hướng về phía Phượng Như Ảnh mắng to.
Phượng Như Ảnh đè ở trên người Mộc Vân Phong, không thèm để ý đến tiếng mắng vô thưởng vô phạt này của Mộc Vân Phong. Giờ phút này mắt anh đang khép hờ, ngửi hương tóc ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-hac-dao-anh-ban-dung-choc-toi/2173477/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.