Hoả này bình thường đều tốt, vì không thể gặp thức ăn ngon, chỉ cần có thức ăn ngon, không chỉ làm cho cả ngừơi cô ấy mất đi bình tĩnh, lại còn lộ ra dáng vẻ ăn hàng.
Bị Ngữ vỗ, Hỏa ngoan ngoãn đi rửa tay, vừa rửa vừa không quên khen tay nghề của Ngữ: "Ngữ, cậu làm món ăn ăn ngon thật, có thể theo kịp đầu bếp bên ngoài rồi."
"Ít rót thuốc mê cho mình đi, tự mình có mấy cân mấy lượng còn không rõ sao." Ngữ cười mắng. Hoả này mặc kệ là ai, chỉ cần không phải chính cô ấy làm món ăn, thì hết thảy đều là hai chữ ‘ ăn ngon ’.
"Mình nói thật đó." Hỏa vừa nghe Ngữ không chấp nhận, nhất thời bộ dáng ra vẻ uất ức, giống như câu nói kia của Ngữ rất đả kích cô vậy.
"Mình biết là thật, còn thật hơn trân châu đó." Vừa nhìn bộ dáng kia của Hỏa, Ngữ nở nụ cười lần nữa.
"Vốn là vậy mà." Rốt cuộc nhận được tán thành của Ngữ, Hỏa lập tức nở nụ cười. Làm cho Ngữ nhất thời có chút dở khóc dở cười. Cô thật không hiểu Hoả này, nghiêm chỉnh lại, còn dày dạn kinh nghiệm hơn cô, nhưng một khi da dày lên, làm nũng thật đúng là khiến người ta khó tin.
"Được rồi, đừng làm rộn. Các chủ vẫn còn đang nghỉ ngơi, nhưng đừng đánh thức chị ấy." Ngữ liếc nhìn cửa phòng đóng chặt của Mộc Vân Phong, nhắc nhở Hoả.
"Các chủ trở về rồi?" Hỏa vừa nghe Mộc Vân Phong ở nhà, lập tức nghiêm chỉnh. Dùng ngón tay chỉ phòng của Mộc Vân Phong, nhỏ giọng nói.
"Về sớm rồi." Ngữ nhẹ giọng nói.
"Khẳng định cô ấy lại vừa đi bái tế cha chị ấy rồi." Liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, nét mặt của Hỏa ra vẻ hiểu rõ. Các chủ nhà các cô bình thường là người làm việc điên cuồng, loại chuyện ban ngày ngủ như vậy gần như không có, trừ một ngày, đó chính là ngày giỗ của cha cô ấy.
"Nhỏ giọng một chút." Ngữ nhắc nhở. Chỉ sợ Hoả đánh thức Mộc Vân Phong, lại quên mất phòng bếp cách gian phòng của cô ấy hơi xa.
Nghe được lời nói của Ngữ, Hỏa không nói thêm gì nữa, mà là tìm một đôi đũa, cúi đầu ăn món ăn Ngữ làm.
"Cậu" Ngữ nhìn Hỏa không nói, nhưng trong nháy mắt món ăn đã ăn hơn phân nửa, cực kỳ im lặng, chỉ có thể lấy mắt trừng cô ấy.
"Rắc rắc" cửa phòng mở ra, Mộc Vân Phong từ trong phòng đi ra.
"Các chủ đã dậy." Ngữ vừa nhìn Mộc Vân Phong đi tới ghế sa lon, chợt vỗ Hoả một cái. Đáng thương lúc này trong miệng Hỏa còn chưa kịp nuốt xuống món ăn, cô ấy bị sặc ho mãnh liệt.
Nhìn Hoả ho đến cả khuôn mặt đỏ bừng, Ngữ thầm nghĩ trong lòng: đáng đời.
Sau đó đi tới phía Mộc Vân Phong.
Hỏa uống một ngụm nước lớn, hắng giọng một cái, lúc này mới đi tới phòng khách.
Mộc Vân Phong thấy Hỏa đi tới, thấy mặt của cô nàng này đỏ lên, trong lòng cười thầm, khóe miệng hơi nhếch, lộ ra nụ cười nhạt.
"Chuyện tra được thế nào rồi?" Mộc Vân Phong liếc mắt nhìn Hỏa, nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
"Hồng Huy không có lừa gạt chúng ta, Lâm Phàm quả nhiên ở trấn Phong Lâm. Chỉ là, tên này hình như biết chuyện Hồng Huy bị bắt, trong nhà điều rất nhiều thuộc hạ qua." Hỏa vừa nghe Mộc Vân Phong hỏi cô chuyện chính sự, lập tức nghiêm chỉnh lại. Đem tình huống mới vừa dò nói cho Vân Phong nghe.
"Hắn cũng không phải ngốc, có thể đoán được chúng ta đối với hắn, chẳng qua người Hồng Nhan Các chúng ta muốn giết, cho dù là nhiều người bảo vệ hơn nữa cũng đừng mong sống sót." Nói được một nửa, giọng nói của Mộc Vân Phong đột nhiên biến đổi, khí thế cuồng ngạo này, làm cho người ta không nhịn đựơc nhiệt huyết sôi trào.
"Đúng" Ngữ và Hỏa đồng thời lên tiếng. Nhìn Mộc Vân Phong với vẻ mặt sùng bái. Ban đầu hai người bọn họ cũng là bị cuồng ngạo này của cô ấy hấp dẫn, mới gia nhập Hồng Nhan Các.
Khi đó Hồng Nhan Các chỉ có một mình Mộc Vân Phong, cũng có chút danh tiếng trên giang hồ. Đã qua vài năm, Hồng Nhan Các từ ba người ban đầu biến thành mười người ngày hôm nay, danh tiếng càng lúc càng lớn, uy tín cũng càng ngày càng cao, không có nhiệm vụ nào mà họ không hoàn thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]