Ký ức là từng đợt tiếng đàn, từ xa xôi trôi vào màng nhĩ.
Lâm Lập Duy mở mắt, lại bắt đầu một ngày mặc đồng phục trắng đen đi học.
Ký ức là từng đợt tiếng đàn, thời hồn nhiên trong sáng ai ai cũng không quên được.
Là ai trước tiên lặng lẽ tránh đi?
Học trường nam chính là như vậy, Lâm Lập Duy thở dài, bất đồng với phong cảnh thường thấy ở trường nam nữ, nhưng có cái danh trường nổi tiếng, y tự nguyện tiến vào nơi này, xốc lại tinh thần vượt qua hôm nay, tiết thứ hai có kiểm tra tiếng Anh, tiết thứ tư có kiểm tra toán hàng tuần, buổi chiều còn kiểm tra ngữ văn.
“ Lập Duy, chào —— buổi sáng!”
“Chào…” Tên này nói chuyện chỉ thiếu điều thêm cuối câu một trái tim ưu ái, Lâm Lập Duy thầm nghĩ.
Dưới ánh nắng ôn hòa, những bông hoa đầy ắp cánh dày đều nở bung ra, tôi bị lạc hướng mịt mù trong đó, trông thấy cậu dẫn đường, làm tôi có nhiều tâm tư hơn từ bỏ hoa dại ven lối, bởi vì tôi biết, trên con đường cùng đi với cậu, những bông hoa sẽ không ngừng khoe sắc.
“Đây là cái gì? Ai viết cho cậu?” Lâm Lập Duy hỏi.
Lương Tử Minh lắc đầu, mỉm cười thoải mái nói. “Thật đáng ghét, cậu nhìn không ra nét chữ của tôi sao?”
“Hả, vậy cho tôi xem làm gì?”
“ Không có gì đặc biệt, chỉ là muốn cho cậu xem ——” Nghe lớp khác nói bộ dạng hắn chống má mỉm cười là động lòng người nhất, nhưng Lâm Lập Duy ngồi sát bên Lương Tử Minh mỗi ngày nhìn hoài cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-giay-cao-got/43055/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.