Chương trước
Chương sau
***Non xanh còn mãi, nước biếc chảy hoài: Là một câu thơ trong bài thơ ‘Giã Từ’ – Là câu ‘Thanh sơn bất cải, lực thủy trường lưu. Nghĩa bóng là ‘sự thật thì không bao giờ thay đổi được, dù hiện tại còn hơi mơ hồ nhưng thời gian sẽ làm sáng tỏ tất cả’. Sau câu này còn có câu nữa là ‘hậu hội hữu kỳ’ nghĩa là ‘còn ngày gặp lại’, cả câu ‘Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, hậu hội hữu kỳ’ thường dùng khi nói lời từ biệt của người xưa. Ngày tháng còn dài, vẫn sẽ hẹn ngày tái ngộ. Câu này rất nổi tiếng với bạn nào xem Trần Tình Lệnh rồi ha.
‘Sân Vắng Hoa Lạc’ không thể tin được, trên khán đài bộc phát ra từng đợt ồn ào cười to: “Đây là tên ngớ ngẩn từ nơi nào tới vậy?”
“Học sinh tiểu học giả trang hả?”
“Lầu trên đừng oan uổng học sinh tiểu học, thời buổi này học sinh tiểu học không lẫn vào nơi này được đâu.”
“Đây là kẻ đáng thương nào chạy vội tới ra nhặt ve chai thế?”
“Cơ giáp đồ cổ? Nhặt ve chai cũng không dám chơi như vậy chứ.”
“Lầu trên nói sai rồi, nhặt ve chai cũng cần chú ý hiệu quả kinh tế và lợi ích, nhặt ve chai cũng chướng mắt cơ giáp đồ cổ đấy.”
“Cho nên ---”
“Chắc chắn xong --- Đây là một tên ngu ngốc không lẫn vào đâu được.”
……
Trên khán đài đang sôi nổi nghị luận, từ lúc bắt đầu ‘Sân Vắng Hoa Lạc’ không thể tin tưởng thì chỉ trong giây lát đã biến thành mừng như điên!
Mẹ nhà nó ~
Gặp được đứa ngốc tặng điểm như vậy chính là cơ hội ngàn năm một thuở nha!
--- Tuy chỉ có 1 điểm tích lũy nhưng đây cũng là điểm tích lũy cơ mà.
Đừng thấy bánh nhân đậu thì không cần lương khô nha, Sân Vắng Hoa Lạc không chê 1 điểm tích lũy chút nào, thậm chí cậu ta còn đưa ra lời khích lệ tới cơ giáp đồ cổ: “Người anh em là người tốt nha! Cảm ơn cậu đưa tới 1 điểm này! Tôi sẽ vui lòng nhận cho!”
Tiếng trào phúng của quần chúng vây xem Quý Dữu nghe rõ ràng nhưng cô không thèm để ý, huống hồ chính mình vốn là đứa nhặt ve chai mà. Căn bản là cơ giáp trong kho không cái cái nào cô mua nổi……
Cơ giáp đồ cổ sao?
Nó không mất tiền đấy.
Quý Dữu bỏ mặc khán đài nhưng lại không có cách nào bỏ qua đối thủ ‘Sân Vắng Hoa Lạc’.
Đột nhiên Quý Dữu hơi ngốc.
Gì?
Đối diện là người anh em?
Cái tên gọi đáng yêu như vậy chẳng lẽ không phải là cô gái sao?
Thất sách rồi!
Ai muốn thi đấu với đồ con trai thô kệch nha.
Oa oa oa……
Nhưng ‘Sân Vắng Hoa Lạc’ chưa cho Quý Dữu cơ hội khóc rống, giọng nói của cậu ta vừa mới ra cũng đã tính toán cường sát, đối diện với bộ cơ giáp đồ cổ cùi bắp thì căn bản không cần suy xét chiến thuật gì, hỏa lực toàn bộ khai hỏa, trực tiếp tấn công mạnh là được!
Vì thế ---
‘Sân Vắng Hoa Lạc’ hành động, cậu ta điều khiển cơ giáp có tên gọi là ‘Truy Nhật;’, là một bộ cơ giáp loại hình tiên phong lấy tốc độ và tấn công là chủ, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, phòng ngự của nó tương đối mỏng yếu, loại hình cơ giáp tiên phong chính là có tục xưng đội cảm tử, trong khi cuộc chiến rơi vào trạng thái giằng co, sau khi giằng co, nếu không còn cách nào khác thì sẽ phái đi một đội cảm tử đi trước tiền tuyến cường công, mạnh mẽ đem cuộc chiến mở ra một đường máu.
Cho nên ---
Người điều khiển ‘Truy Nhật’ đều là tinh anh trong tinh anh, còn phải có một lòng quyết tâm tùy thời chịu chết --- Thật khiến người khâm phục.
Vừa nhìn thấy ‘Truy Nhật’ mở màn phóng liên tiếp đạn pháo hướng tới mình, Quý Dữu hoảng sợ nhanh chóng chạy trốn, huấn luyện mấy ngày nay, mỗi ngày đều trong tình trạng chạy trốn nên đối với chạy trốn cô đã rèn luyện ra được thần kinh phản xạ tự nhiên, cất bước là lướt luôn ~
Nhưng ---
Oanh ---
Một tiếng vang lớn, dưới sự mất trọng tâm, cả bộ cơ giáp của Quý Dữu và liên quan cả người đều đâm về phía mặt đất ầm ầm.

Loảng xoảng ---
Dư âm của việc va chạm không chỉ đánh hôn mê Quý Dữu mà cũng làm khán đài, tính cả đối thủ ‘Sân Vắng Hoa Lạc’ cũng bị quay mòng mòng muốn hôn mê.
Gì vậy?
Tình huống gì?
Tế ngã?
Té ngã có kiểu cách?
Quý Dữu có hơi 囧: Ngoài ý muốn luôn tới quá nhanh, tựa như gió lốc ~
Khó lòng phòng bị.
Đây là lần đầu tiên cô điều khiển cơ giáp, tuy rằng bộ này bắt chước cơ giáp, hơn nữa cũng không có cảm giác trúc trắc nhưng rốt cuộc nàng cũng không hoàn toàn quen thuộc, trong lúc nóng lòng chạy trốn lại làm chân của cơ giáp trở thành chân của mình, thế là bị hung hăng quăng ngã một cái, gặm luôn một miệng đầy bùn.
Cơ giáp của Quý Dữu phun một miệng bùn rất nhân tính hóa, cô nâng lên cánh tay máy của cơ giáp, gắng cứu vãn tôn nghiêm của mình bèn giải thích: “Hi ~ Chào mọi người, con người của tôi có khẩu vị độc đáo, đây là phương thức chào hỏi đặc thù, hy vọng mọi người thích, các vị xem các vị nào, có tiền thì rải tiền, không có tiền thì xin một tràng vỗ tay. Cảm ơn mọi người!”
Khán giả: “???”
Sân Vắng Hoa Lạc: “???”
Hiện trường rơi vào cảnh quẫn bách cực kỳ quỷ dị, Quý Dữu thừa dịp mọi người đang dại ra thì nhanh chóng bò dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người rồi chạy nhanh như chớp, lúc này cô thử dùng sợi tinh thần khống chế hai chân của cơ giáp để không đến mức ngã thành cẩu bò.
Khó coi.
Quá khó coi.
Quý Dữu cảm giác gương mặt hơi nóng cháy, cho dù da mặt của cô dày cũng không chịu được sự mất mặt như vậy.
“Phốc ---”
“Đây là cái thứ cùi bắp nào thế? Cơ giáp còn không biết điều khiển đã dám lên thi đấu?”
“Gan chó đủ mập ghê, chỉ là hơi phế.”
“Sân Vắng Hoa Lạc, nhanh lên! Thất thần làm gì? Mau đánh chết cái đồ ngu ngốc này đê!”
“Đúng đấy! Dùng một pháo nổ con nhóc xuống đê!”
“Sân Vắng Hoa Lạc, cho nổ con nhỏ đó xuống đài đi! Ông đây đặt cược cậu 100 điểm tích lũy đấy! Đừng làm ông đây thất vọng!”
“Tỷ lệ ván này là bao nhiêu? Sân Vắng Hoa lạc là 1.13? Thế cái tên ngốc kia là 99 lần? Không hề nghi ngờ là cược Vân Vắng Hoa Lạc!”
“Ôi ~ Không thú vị, lại là một cuộc chiến không hề có tranh luận gì cả.”
Theo tiếng cười vang của mọi người, không khí ở hiện trường lập tức được đốt cháy, có người kêu la bảo Sân Vắng Hoa Lạc nhanh chóng nổ banh Quý Dữu, cũng có người đặt cược bó lớn điểm tích lũy, thảo luận kết quả cuộc chiến.
Trong nháy mắt Sân Vắng Hoa Lạc cũng phản ứng lại, nhân lúc mày bệnh muốn mày mệnh! Trên chiến trường không chú ý đến tình cảm, cũng không có đạo nghĩa gì đáng nói, con nhỏ ngu ngốc điều khiển cơ giáp đồ cổ chính là cố ý tới đưa điểm cho mình cơ mà.
Không thể không cần được.
Sân Vắng Hoa Lạc không thất thần nữa, lập tức mở ra bốn cái ống pháo, trên dưới trái phải chia ra làm bốn hướng toàn bộ nhắm vào Quý Dữu.
Thoạt nhìn thì có vẻ Quý Dữu không có chỗ trốn, mấu chốt là ngay cả đường cô còn không đi xong, cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, như gió thổi qua liền đổ vậy……
Khán giả lắc đầu.
Đôi mắt đen của Sân Vắng Hoa Lạc híp lại nhìn hết sức chăm chú ---
Bốn cái ống pháo đen nhánh trên cơ giáp Truy Nhật, chúng đồng loạt phóng ra đạn pháo.
Vèo ---
Bản năng Quý Dữu cảm giác được nguy cơ, đầu cô căng thẳng, lập tức da gà cả người nổi rần rần:
Chạy!
Trong nháy mắt này có một viên đạn pháo ngay gần sát nhắm vào đầu cơ giáp đang bay đến.

Nhưng mà vô dụng.
Viên đạn pháo thứ hai theo sát.
Đầy Quý Dữu hơi lệch về một bên, ma xui quỷ khiến thế nào lại né tránh được.
Nhưng viên thứ ba đã tới.
Trong lúc mọi người cho rằng cô không có biện pháp nào thì đột nhiên cô phóng ra một viên đạn pháo nhằm vào viên đạn pháo thứ ba đó!
Phanh phanh phanh ---
Hai viện đạn pháo gặp nhau giữa không trung va chạm nhau rất mạnh ma sát ra những tia lửa lóa mắt làm toàn bộ không gian bị đốt cháy lên phun ra ánh sáng bắt mắt, không ít người thi nhau nhắm tịt mắt lại ---
Quá ---
Quá chuẩn!
Đây là độ chính xác thế nào đây?
Người điều khiển cơ giáp đồ cổ dẫm vào vận cứt chó hả? Như thế còn có thể để cho cô đánh trúng?
Tốc độ của đạn pháo cực nhanh, năng lượng cực lớn, một khi phóng ra thì gần như không có khả năng bị bắn trúng!
Nhưng ---
Nhưng cố tình bị bắn trúng.
Giải thích điều này như thế nào?
Cái này không giải thích được.
Cái đồ ngu ngốc này dù có như thế nào cũng không có biện pháp làm người xem tin phục rằng cô bằng vào năng lực bắn trúng.
Bởi vậy chỉ có thể dùng vận khí cứt chó để giải thích.
Viên đạn pháo thứ tư ---
Hướng thẳng tắp về sau ót của cơ giáp đồ cổ.
Muốn tránh cũng không được.
Khán giả: “Xem nó còn không chết hay không?”
Sân Vắng Hoa Lạc ngồi chờ thu hoạch thành quả thắng lợi.
Sắc mặt Quý Dữu căng thẳng, nháy mắt cả đám sáu sợi tơ trong thế giới tinh thần cũng giơ lên đầu dưa, Quý Dữu khẽ cắn môi, đột nhiên trong nháy mắt mở ra lớp phòng hộ duy nhất ra.
Phanh phanh phanh ---
Rắng rắc ~
Rắng rắc ~
Rắng rắc ~
Đạn pháo va chạm lên lớp phòng hộ, lớp phòng hộ đương trường vỡ vụn, cũng ở trong nháy mắt triệt tiêu năng lượng công kích của đạn pháo.
Khán giả: “Phản ứng của tên ngốc này không tồi nha?” Nhưng --- Có gì sử dụng đây? Lớp phòng hộ duy nhất đã không có, ống pháo cũng chỉ có một cái, còn một viên đạn pháo đã bị phế bỏ.
Sân Vắng Hoa Lạc thu hồi lại bông đùa rồi tiếp tục cường công.
Đang lúc này, mọi người cho rằng Quý Dữu hoàn toàn bó tay không có biện pháp nào thì bỗng nhiên thấy cô không hề lui tránh mà là chủ động vọt lên trực tiếp đánh với ‘Truy Nhật’ mà Sân Vắng Hoa Lạc đang điều khiển, cô còn thuận thế ôm lấy cơ giáp Truy Nhật.
Khán giả: “???”
Sân Vắng Hoa Lạc: “???”
Vẻ mặt của mọi người ngốc hẳn, bỗng nhiên nghe thấy Quý Dữu rống lớn nói một cách khoa trương: “Người anh em, non xanh còn mãi, nước biếc chảy hoài, sau này chúng ta còn gặp lại!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.