Bỗng nhiên --- Quý Dữu có một loại cảm giác kỳ quái, cô đã nhận ra sợi tinh thần của mình đang tồn tại, chúng nó không phải xuất hiện trước mắt cô, cũng không phải xuất hiện trong hiện thực, cô cũng không cần nhắm mắt lại đi cảm thụ ở trong đầu nhưng lại biết rõ ràng chúng nó đang đong đưa xung quanh một cách sinh động --- Tựa như chúng nó tồn tại trong một không gian hư ảo hoàn toàn bất đồng với hiện thực. Quý Dữu cẩn thận cảm nhận một lần, sáu sợi tinh thần vừa to vừa khỏe giống như con cự mãng vậy, chúng nó chiếm đầy không gian hư ảo, chúng cực kỳ sinh động như đang rung đùi đắc ý lắc lư ở khắp nơi…… Nhưng mà --- Quá béo. Khi chúng trườn bò sẽ mang lại cảm giác rất cồng kềnh, trong đó có một cái to khỏe nhất đột nhiên nhảy lên trời cao trong không gian hư ảo, vừa mới ngoe nguẩy chút lại té xuống từ giữa không trung. Quý Dữu: “……” Ngu ngốc! Thật ngu ngốc! Sau đó --- Quý Dữu cảm thấy hơi kỳ quái, ngày đó khi kiểm tra thì chẳng phải bác sĩ La có nói người bình thường rất khó thấy được sợi tinh thần của mình đang tồn tại trong thế giới hiện thực nên chỉ khi lợi dụng máy móc kiểm tra đo lường để hỗ trợ xem xét mới thấy được hay sao? Ngày đó khoang kiểm tra đo lường cô nằm chính là máy móc chuyên nghiệp. Nghe nói giá thành chế tạo bộ máy này rất cao, bộ máy này ở trường kia vẫn phải do hiệu trưởng Hồng bán mình đổi lấy. Cho nên --- Tình huống hiện tại của mình là gì? Bỗng nhiên --- Loảng xoảng --- Quý Dữu bị ăn một cú đánh. Cô lau mũi thì phát hiện mũi bị người máy cỡ nhỏ đánh cho bật máu, thù này không báo không phải là quân tử! Quý Dữu khẽ cắn môi dùng cái nhìn chằm chằm hung tợn vào người máy cỡ nhỏ. Đối với tầm mắt nguy hiểm của Quý Dữu, người máy cỡ nhỏ vẫn không hề sợ hãi, nó căn cứ vào hệ thống phân tích nên nhanh chóng phán đoán ra phương thức ra tay của Quý Dữu, thế là nó lập tức nâng lên cánh tay máy chặn lại một chân đang bay lên của Quý Dữu, cũng trong lúc Quý Dữu sắp thay đổi tốc độ thì chuyển tấn công sang thế phòng thủ kín kẽ rồi nâng lên chân máy hung hắng đá vào cái mông của Quý Dữu --- Đột nhiên --- Người máy cỡ nhỏ dừng chân máy lại, toàn bộ thân máy quơ quơ. Quý Dữu lăn một vòng ngay tại chỗ và lăn ra khỏi phạm vi tấn công, cũng trong lúc người máy cỡ nhỏ sắp khôi phục thì cô lập tức ném ra sợi tinh thần thứ hai của mình hung hăng quất đánh vào cái đầu to của người máy cỡ nhỏ, đôi mắt điện tử sáng đèn của người máy cỡ nhỏ bỗng nhiên lập lòe rồi tắt, đồng thời thân máy của nó lại hơi đong đưa lần nữa --- Một chân của Quý Dữu bay lên hung hăng đá lên mông của người máy cỡ nhỏ: “Ai bảo cậu đá mông của tôi, đá đi! Ba ba chờ cậu bò dậy lại đá đây này!” Sau đó --- Người máy cỡ nhỏ thật sự bò lên, dưới sự đắc ý của Quý Dữu nó vung nắm tay lên hung hăng nện lên má Quý Dữu. Quý Dữu: “……” “Sao cậu lại nghe lời như vậy chứ?” Quý Dữu vừa chạy trốn vừa quỷ khóc sói gào: “Ba ba bảo cậu đừng đuổi theo cơ mà, sao cậu lại không chịu nghe lời chứ? Cậu nói cậu……” Đột nhiên cô quay đầu lại hung hắng ném sợi tinh thần thứ ba về hướng người máy cỡ nhỏ. Toàn bộ thân máy của người máy cỡ nhỏ lại chấn động lần nữa, nháy mắt bất động. Lập tức Quý Dữu tóm được cơ hội đạp một chân vào hộp năng lượng của nó, cái đầu điện tử của người máy cỡ nhỏ khôi phục lại tỉnh táo chỉ trong nháy mắt, thế là Quý Dữu rút ra sợi tinh thần thứ tư ---
Nhưng mà lần này không thành công, Quý Dữu không phòng bị một cái là khuôn mặt lại bị đánh một lần nữa. Quý Dữu: “……” Quý Dữu ngốc luôn tại chỗ. Trong lòng Quý Dữu hung ác lên dứt khoát vứt ra sợi tinh thần thứ năm thứ sáu, khoảng cách giữa hai sợi không có chút ngừng lại, thân máy của người máy cỡ nhỏ lắc lư, Quý Dữu nhấc chân đạp một chân vào người máy cỡ nhỏ, lần này thành công gạt ngã người máy cỡ nhỏ, nháy mắt Quý Dữu cảm giác thở ra một hơi: “Cậu đồ người xấu này! Đánh người không vả mặt không biết sao?” Mục Kiếm Linh nhìn chằm chằm sân luấn luyện ở nơi xa thì bỗng nhiên biểu cảm ngưng lại, bước vọt tới đây rồi lớn tiếng hô: “Dừng lại.” Quý Dữu thu chân đang hướng tới cái mông hình vuông của người máy cỡ nhỏ về rồi cười gượng biện hộ cho chính mình: “Cô Mục à, là nó đánh vào mặt em đánh vào mông em trước, hơn nữa em mãnh liệt kiến nghị: Hẳn là nên viết vào trình tự của tất cả người máy rằng đánh người không vả mặt.” Mục Kiếm Linh: “……” Mục Kiếm Linh cong môi: “Trò đưa ra kiến nghị cho tôi cũng vô dụng, trò hẳn là đưa ra kiến nghị với hiện hội quản lý đi.” “A……Để em trở về lại thử viết kiến nghị xem sao.” Sau đó Quý Dữu chỉ chỉ vào mặt của mình rồi cười khổ: “Cô Mục ơi, cô xem gương mặt này của em đi, còn có thể gặp người được không?” “Lòng dạ của người máy cỡ nhỏ cũng quá độc ác…… Mặt của cô gái chính là vẻ bề ngoài a! Bề ngoài!” “Nó cứ đánh vào mặt của em, cô giáo, chẳng phải là cô nên làm cái gì đó để bảo vệ sinh viên sao?” Mục Kiếm Linh: “……” Suýt chút nữa bị đưa lên trời rồi, Mục Kiếm Linh hít sâu một hơi rồi đáp: “Lặp lại một lần về phương thức công kích tinh thần vừa rồi của trò.” Mặt mày của Quý Dữu mang theo vẻ đắc ý: “Cô à, em thật sự rất thông minh đúng không ạ? Em có thể chia ra các sợi thinh thần để đơn độc tấn công nha. Vừa rồi tổng cộng là em quấy nhiễu người máy cỡ nhỏ trong thời gian bao lâu ạ? Có phải một giây không ạ?” Cái gọi là đánh trả trên thực tế chính là khống chế sợi tinh thần của chính mình một các tinh vi, Quý Dữu nảy ra ý tưởng, cảm thấy sao lại phải lấy ra toàn bộ sợi tinh thần đi tấn công? Không thể chia làm mỗi lần một sợi sao? Vì thế cô liền thử một chút. Không tưởng được lại thành công. Mục Kiếm Linh không để ý câu nói bốc phét của cô mà nghiêm túc hỏi: “Lặp lại lần tấn công vừa rồi của trò một lần.” Quý Dữu: “Ồ ~ Được ạ.” Một lần sao đủ? Ít nhất cô có thể lặp lại sáu lần! Hừ hừ ~ Sau đó --- Quý Dữu xấu hổ phát hiện. Sáu con cự mãng trong không gian hư ảo đều mềm oặt đang bò ra mặt đất không nhúc nhích. Quý Dữu thúc giục chúng nó làm việc. Một đám chúng nó lẳng lặng nằm bò, căn bản không nghe sự điều khiển, chỉ có sợi to khỏe nhất lười biếng duỗi đầu ra --- Xem như đã ứng phó. Trong lòng Quý Dữu tức quá nha. Mục Kiếm Linh nhận thấy được sự khác thường: “Sao lại thế này?”
Quý Dữu nở nụ cười cừng đờ: “Cô…… Cô ơi…… Chắc là tinh thần lực hao hết nên không điều khiển được ạ.” --- Tuyệt đối không phải sợi tinh thần của mình không nghe sự điều khiển, khẳng định là chúng nó mệt nhọc rồi! Ừ! Chính là như vậy. Mục Kiếm Linh nghe thấy vậy thì nhíu mày lại, bỗng nhiên lấy ra đồ vật từ trong nút không gian của chính mình rồi ném cho Quý Dữu: “Ăn đi.” “Cái gì nha?” Quý Dữu duỗi tay bắt được, vừa thấy thì cười: Đây là một viên đường đậu nha, độ to nhỏ không khác với đậu phộng là lấy, trên thực tế bên trong nó chính là viên đậu phộng, vỏ ngoài bọc một lớp nước đường. Mục Kiếm Linh đáp: “Đậu phộng đường Điệp Mật.” Quý Dữu vừa nghe xong thì đôi mắt chợt sáng quắc, dường như sợ giảng viên Lục đột nhiên đổi ý nên lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai nhét đường đậu vào luôn trong miệng nhai nhai --- Không đến 2 giây đã nhanh chóng nuốt vào trong bụng. Quý Dữu ăn xong rồi lau miệng, dùng vẻ mặt chời mông hỏi: “Cô Mục à, em ăn xong rồi, còn nữa không cô?” Mục Kiếm Linh chờ cô xác nhận ăn xong rồi mới chậm rì rì nói: “Một viên là 50 nghìn điểm tín dụng, không chấp nhận nghi nợ.” Quý Dữu: “……” Mục Kiếm Linh nói: “Đưa tiền nhanh lên!” Trong miệng Quý Dữu đắng ngắt: “Cô ơi, đây là cô ép mua ép bán hả? Nào có ai giống cô như vậy.” Khóe môi của Mục Kiếm Linh cong lên, đột nhiên dùng một chân đá vào mông Quý Dữu và mắng: “Chạy nhanh lên cho tôi! Ăn một viên đường đậu cao cấp của tôi rồi mà còn tưởng nằm liệt ở nơi này làm lợn chết hả, tôi nói cho trò biết trong một giờ đồng hồ cần phải quấy nhiễu thành công người máy cỡ nhỏ 10 lần nếu không đừng nghĩ tồn tại ra khỏi sân huấn luyện.” Quý Dữu: “……” Quý Dữu có cảm giác khắp cả người phát lạnh: Cô Mục thật sự tàn nhẫn quá. Sau đó --- Cô nhanh chóng chạy đi, đồng thời cũng phát hiện sáu sợi tinh thần quỷ lười của mình cũng nháy mắt sống lại tại chỗ sau khi ăn xong đường đậu, không chỉ như vậy, hình như chúng nó còn to khỏe hơn chút. Ảo giác sao? ______________________________________ Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói: Mấy hôm nay mình không có thời gian và tâm trạng để edit được. Nhà mình có tang sự, là bà nội mình mất, 1/3 cuộc đời của mình lần đầu tiên gặp phải chuyện chia ly như vậy. Hồi xưa bà mình hay làm mứt quả, bà làm ngon lắm ý, mình cũng hay lén ăn vụng, đúng là ăn vụng bao giờ cũng ngon hơn nhỉ. Bà cũng hay làm kem dừa, mình thèm lắm nhưng không dám ăn nhiều vì đó là bà làm ở bên nhà bác cả chứ hồi đó nhà mình làm gì có tủ lạnh đâu, nhìn các bạn mang chai nước đá đi học là mình thèm lắm. Bà cũng hay lấy ông Hải cầm cuốc ra để dọa mỗi khi mình đòi ăn quà vặt ở sạp hàng bán bên vỉa hè của bà. Mình vẫn nhớ như in mình sợ tới mức chui tọt xuống gầm sạp hàng trốn. Sau này lớn lên mới biết ông Hải đó hiền lắm nhưng vì nhìn mặt dữ nên hay bị các bà các mẹ lấy ra dọa, ông cũng phối hợp theo, lúc mình biết chuyện đó thì ông cũng đã mất từ rất lâu. …… Chuyện chia ly ai cũng sẽ trải qua, chỉ là mình cần có thời gian ổn định lại. Từ giờ lịch đăng truyện sẽ trở lại như trước nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]