***Nhân sĩ: Người trí thức có danh vọng trong xã hội cũ, vốn không thuộc về giai cấp nào và có tư tưởng tiến bộ. Ý của câu này trong chương này đó là người có tri thức vẫn có sự thiếu hiểu biết về cái gì đó mà họ không nhận ra hay không biết rõ.
1 giây.
2 giây.
3 giây.
Quý Dữu đợi, lại chờ, trước sau không chờ được câu nói kế tiếp của giảng viên Mục Kiếm Linh, Quý Dữu ngẩng đầu dùng đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm cô: “Cô ơi, không có gì nữa sao ạ?”
Mục Kiếm Linh: “Không có.”
Quý Dữu: “Giống như loại tình huống này thì sau đó hẳn là có từ chuyển biến ‘nhưng là’ mà.”
Mục Kiếm Linh ngó nhìn cô và nói: “Nhưng là, trò là đồ vô dụng như cũ.”
Quý Dữu: “……”
Nhìn sắc mặt của Quý Dữu phảng phất như bị táo bón, tựa hồ cuối cùng Mục Kiếm Linh cũng đến lúc thoải mái nhàn hạ: “Hoặc là trò muốn nghe đến cái gì?” Quý Dữu dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em muốn nghe cô nói kỳ thực em là một thiên tài ẩn hình.”
Mục Kiếm Linh nghe vậy bỗng nhiên cười cười: “Yêu cầu của em hơi khó khăn mà cô lại là người thành thật --- Lời này trò bảo cô phải nói ra như thế nào đây?”
Quý Dữu: “……”
Nói chuyện phiếm với giảng viên sớm hay muộn cũng nhồi máu cơ tim mất, vẫn nên nhanh chóng kết thúc đề tài này đi, Quý Dữu hỏi: “Cô ơi, vì sao vừa rồi trong giây ngắn ngủi đó em có thể quấy nhiễu người máy cỡ nhỏ được ạ?”
Vấn đề này làm Mục Kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-dong-nat-o-tinh-te/351721/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.