Qúy Dữu giơ tay thoáng che mặt rồi ngưng tụ tinh thần lực thăm dò vào trong thiết phiến và nhẹ giọng trấn an: “Tiểu Dữu, không nên gấp gáp.”
Trong não bộ.
Ngẫu nhiên Tiểu Dữu có thể nghe được âm thanh ở ngoại giới, chỉ là không có biện pháp liên lạc lâu dài với Quý Dữu, cô nhỏ giọng trả lời: “Chị ơi, em…… Em nghe được tên của cô ta liền cảm thấy khổ sở…… Em không muốn sốt ruột.”
Quý Dữu đáp: “Việc này không vội, chúng ta từ từ tới.”
Tiểu Dữu ngoan ngoãn đồng ý: “Được ạ.”
Chỉ nói ngắn ngủn mấy câu mà tinh thần lực của Quý Dữu sắp tiêu hao quá mức cho phép, Tiểu Dữu nhanh chóng để Quý Dữu kết thúc cuộc nói chuyện phiếm.
Có thể mỗi ngày trò chuyện với chị một hai câu thì cô đã rất vui vẻ, rất vui vẻ.
Cuộc nói chuyện phiếm tối hôm qua làm Tiểu Dữu biết chị mình đã bị gông cùm trói buộc, có khả năng vĩnh viễn không có cách nào tăng lên.
Sau khi Tiểu Dữu nghe được tin tức thì rất thương tâm, nhưng cô thấy chị Quý Dữu chỉ thương tâm trong chốc lát là lập tức tỉnh táo lại, vô hình trung cô cũng chịu ảnh hưởng theo……
Chính xác, giống như theo lời chị nói, mọi con đường đều dẫn tới La Mã, cửa không mở thì đi cửa sổ, cửa sổ khóa chết thì đập tường…… Dù sao người là sống, tóm lại không thể tự mình vây chết bản thân được.
Không vội.
Tiểu Dữu nghĩ.
Trên lớp học.
Giảng viên già Diệp Hoằng biểu thị một lần cho nhóm sinh viên đang dốc lòng cầu học: “Trong tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-dong-nat-o-tinh-te/351713/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.