Nhờ có đàn chị Thi Nhã yêu thương nên được thêm hai miếng thịt và một muỗng nước canh, hiện tại thịt không có, may mắn còn có nước canh. Quý Dữu ngồi bên bàn ăn rồi để khay đồ ăn trước mặt mình, cũng mở ra hai khuỷu tay làm khay đồ ăn được bảo vệ giữa hai cánh tay phòng ngừa Thịnh Thanh Nhan và Thẩm Trưởng Thanh thừa dịp lúc cô chưa chuẩn bị là tới trộm thịt. Thịnh Thanh Nhan bưng khay đồ ăn tới lại ngồi đối diện Quý Dữu lần nữa, thấy tư thế bảo vệ miếng ăn của cô thì nhất thời rất là cạn lời: “Cậu đủ rồi nha……” Quý Dữu oán hận trừng cậu ta: “Kẻ trộm thịt không có tư cách nói chuyện với tôi.” Thịnh Thanh Nhan: “……” Xưng hô này đâm tim thật. Lỗ tai của Thẩm Trường Thanh giật giật, rất thức thời không lên tiếng để ngừa bị công kích liên đới. Tất cả hơi thở xung quanh đều là mùi thịt, Quý Dữu lại mặc kệ hai người này, gấp không chờ nổi gắp một miếng xương sườn bỏ vào trong miệng, vừa mới vào khoang miệng là cảm nhận được trong vị mặn mang theo vị hơi ngọt ngọt, lớp ngoài của nó có một mùi hương của hạt tiêu, bên trong thịt thật săn chắc, cả nước canh thịt thực đầy tràn đậm đà mùi thịt, hơn nữa mùi hương ngon ngọt này quá thích hợp với nước thịt…… Cái này --- Ăn ngon quá đi mất. Nói một câu thịt xương sườn thần tiên cũng không quá! Quý Dữu ăn đến mức thiếu chút nữa cắn rơi đầu lưỡi, tiếp theo cô ăn một miếng cơm tẻ, chan nước canh cùng nhau ăn, hương vị mềm mại và độ dính dính của cơm mang theo chút dẻo dai, nhấm nuốt lên có một vị thơm ngọt nhàn nhạt…… Mẹ nhà nó ~ Cái này --- Cũng quá ngon đi mất. Bị dinh dưỡng tề độc hại hơn nửa năm làm Quý Dữu chảy xuống nước mắt cảm động. Cô cảm thấy lúc này cho cô một chén cơm rồi để ngày mai cô thăng tiên thì cô cũng đồng ý. Quý Dữu chỉ ăn một miếng, chỉ mới cảm nhận được trong chốc lát, thế mà cô lại cảm thấy trong nháy mắt cơm và xương sườn trong khay đồ ăn của mình đã bay đi một nửa. Bi thương. Quá bi thương. Vì thế --- Quý Dữu càng ăn chậm hơn, sợ lập tức ăn xong rồi. Đúng lúc này, Thịnh Thanh Nhan và Thẩm Trường Thanh đang ngồi đối diện với Quý Dữu đột nhiên bắt đầu ngo ngoe rục rịch, phảng phất ghế ngồi dưới mông không yên vậy; Thẩm Trường Thanh còn tốt, chỉ hơi giật giật một chút thôi, nhưng Thịnh Thanh Nhan khoa trương hơn nhiều, trong chốc lát duỗi dài cổ, trong chốc lát vươn cánh tay ra, trong chốc lát đá hai chân…… Càng dùng một loại ánh mắt chờ mong, hâm mộ, khát cầu…… Gắt gao nhìn chằm chằm vào --- Nước canh trên khay đồ ăn của Quý Dữu. Thật sự là Quý Dữu không nhịn được nên liếc mắt trừng cậu ta một cái: “Xin cậu chết tâm đi.” Thịnh Thanh Nhan hít hít cái mũi oa oa kêu: “Chỉ một muỗng nhỏ nha…… Một muỗng nhỏ thôi nha……” Quý Dữu không chút khách khí nói từ chối: “Kiếp sau!” Thịnh Thanh Nhan vừa thấy mềm không được liền nghĩ đến cứng, đang lúc cậu ta bỗng nhiên dùng hết sức đứng bật dậy thì Quý Dữu đã lập tức che khay đồ ăn lại rồi há mồm xảo quyệt gào lên: “Mọi người mau tới đây nha, có người cướp bóc nha! Mau tới đánh chết cái kẻ cướp bóc này đi!” Thịnh Thanh Nhan: “……” Thẩm Trường Thanh: “……” Thẩm Trường Thanh lặng yên nghỉ ngơi tâm tư đòi hỏi Quý Dữu…… Thịnh Thanh Nhan dùng ánh mắt khiển trách hung hăng trừng cô: “Chỉ vì một chút nước canh nha, thế mà để cậu đến mức này sao?” Quý Dữu trả lời một cách mỉa mai: “Chỉ vì một chút nước canh nha, thế mà đến nỗi để cậu đoạt sao?” Thịnh Thanh Nhan dẩu miệng lẩm bẩm: “Quỷ nghèo chết bầm…… Cậu không thể hào phóng một chút sao nha?” Quý Dữu lắc đầu, dùng giọng điệu u oán chỉ có ở quỷ nghèo rồi sâu kín nói: “Người ta cũng không nghĩ nha, nhưng ai bảo người ta nghèo nha? Trước kia người ta cũng là người hào phóng nha, chỉ là cái sự bần cùng này vặn vẹo linh hồn của người ta nha…… Người ta cần một kẻ giàu sổi vừa có tiền lại hào phóng cứu vớt linh hồn sa đọa của người ta nha……” “Không biết nhà giàu nào nguyện ý nha?” Vừa nói cô còn vứt cái ánh mắt sang Thẩm Trường Thanh. Thẩm Trường Thanh không rên một tiếng, chỉ yên lặng cúi đầu. Thịnh Thanh Nhan: “……” Vì thế --- Bàn ăn lại khôi phục im lặng, ngoại trừ tiếng nhai nuốt của ba người ra thì đã không còn tạp âm nào khác. Nuốt một miếng cơm cuối cùng vào bụng, Quý Dữu bụm mặt oa oa kêu: “Tức quá nha, cứ như vậy ăn xong rồi.” Nói xong, cô chuyển hướng sang Thẩm Trường Thanh và dùng ngữ điệu sâu kín: “Không biết có nhà giàu nào đồng ý lại mời tớ ăn một suất cơm thịt xương sườn kho tàu không nhỉ?” Hừ hừ ~ Mỗi người chỉ có quyền hạn mua một phần cơm thịt xương sườn kho tàu, chữ dán ở trên cửa sổ lớn như vậy cơ mà, là người mù sao? Không nhìn thấy hả? Thẩm Trường Thanh yên lặng khu dọn khay đồ ăn và chuẩn bị rời đi. Thịnh Thanh Nhan cũng khó có được lúc không muốn hé răng mà chuẩn bị chuồn luôn. Hiện tại cậu ta sơ hãi rằng nếu để ý tới cô, lời nói của cô có chôn hố như thế, đến lúc đó mặt dày mày dạn để mình mời cô ăn cơm…… Quý Dữu: “……” Không ai để ý tới --- Cái này liền xấu hổ rồi. Quý Dữu nhanh chóng hỏi: “Ô kìa! Có cái vấn đề muốn hỏi các cậu một chút đây, vì sao đàn chị Thi Nhã và mấy đàn anh đàn chị khác sẽ múc cơm ở nhà ăn vậy? Muốn vào nhà ăn múc cơm có điều kiện gì không?” Thịnh Thanh Nhan bưng khay đồ ăn lên rồi liếc trắng cô một cái, không nghĩ để ý tới. Tính tình của Thẩm Trường Thanh không hổ là bé ngoan nên có lòng tốt giải thích cho Quý Dữu: “Là ưu đãi của trường học dành cho sinh viên khèo khó, xem như một phần kiêm chức cổ vũ cho sinh viên vừa học vừa làm.” Nháy mắt đôi con ngươi của Quý Dữu sáng lóa: “Sinh viên nghèo khó? Khẳng định là tớ cũng có thể rồi.” Thử hỏi cả trường có sinh viên nào nghèo hơn mình đây? Nghèo đến mức nhịn đau ném xuống cốt khí của mình, bằng không cũng sẽ không việc gì phải ăn một bữa cơm cũng cần dựa vào hãm hại lừa gạt…… Thịnh Thanh Nhan vươn một ngón tay lắc lắc: “Cậu không được nha…… Sinh viên ban tự trả tiền không có ưu đãi này nha……” Vốn dĩ sao, ban tự trả tiền là chuẩn bị cho nhóm cậu chủ cô chủ trong nhà có tiền, nhóm cậu chủ cô chủ này có người nào cần đi làm công kiếm tiền đâu? Đương nhiên, Quý Dữu là ngoại lệ. Nhưng mà --- Lúc trước khi trường học mở ban tự trả tiền thì cũng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại ngoài ý muốn này cho nên Quý Dữu muốn vào cửa nhà ăn trường học làm công thì trước mắt xem ra đã bị phá hỏng. Quý Dữu oa lên một tiếng: “Không công bằng! Cái này không công bằng!” Thẩm Trường Thanh yên lặng đi rồi. Thịnh Thanh Nhan cũng giơ chân phải đi. Quý Dữu lập tức thu lại nỗi bi thương rồi nhanh chóng đi theo sau: “A ha ~ Thời tiết tốt như vậy mà, đợi chút rồi cùng nhà về ký túc xá nào.” Đây là tính toán đi nhờ xe mình rồi, Thịnh Thanh Nhan liếc cô một cái: “Quỷ nghèo chết bầm……” Quý Dữu làm bộ không nghe thấy. Thẩm Trường Thanh là sinh viên hệ chế tạo cơ giáp nên ký túc xá ở một bên khác, Quý Dữu và Thịnh Thanh Nhan ở cùng một ban, hơn nữa khu vực ký túc xá cũng ở bên nhau, đi nhờ xe mà thôi, ngoài miệng thì Thịnh Thanh Nhan ghét bỏ cô nhưng kỳ thật cũng không thèm để ý. Trở lại ký túc xá, sau khi Quý Dữu rửa mặt một cái; có nhớ tới cái gì bèn lập tức gửi thư cho bà Jenny, chú Tạ Nghị và Ryan mỗi người một bức; kể là mình đã đến trường học an toàn, sinh hoạt ở trường học cũng cực kỳ thuận lợi, xin mọi người chớ nhớ mong. Chú Tạ Nghị, bà Jenny trả lời rất nhanh, hai người đều dặn dò Quý Dữu học tập cho tốt, mỗi ngày cứ hướng về phía trước mà đi, cũng tự chăm sóc lấy mình cho tốt, bà Jenny còn gọi video thực tế ảo đến Quý Dữu rồi hai người hàn huyên một lúc lâu mới ngắt máy. Quý Dữu xem xong tin nhắn lại của hai bậc trưởng bối rồi chờ đến chờ đi nhưng trước sau vẫn không đợi được hồi âm của Ryan. Anh ấy không nhận được? Hay là không thấy được đây? Hoặc là --- Là không có thời gian trả lời? Hiện tại hẳn là Ryan đã tới Chủ tinh rồi đúng không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]