Hiệu trưởng Hồng giơ một ngón tay ra chỉ một cách tùy ý: “Ngồi ở chỗ đó.”
Đó là một cái ghế gỗ nhỏ, lùn lùn, tròn tròn, ước chừng chỉ cao 20cm.
Thẩm Trường Thanh nghe theo mà đi tới, vừa mới ngồi xuống ---
Đột nhiên hiệu trưởng Hồng nói: “Chỗ ngồi chuyên dành cho Chày Gỗ.”
Thẩm Trường Thanh: “……”
Trong nháy mắt, Thẩm Trường Thanh có cảm giác dưới mông của mình như muốn trượt khỏi ghế, ghế này vô luận ra sao cũng không ngồi nổi nữa.
Hiệu trưởng Hồng nhìn cậu ta một cái: “Như thế nào? Không phục?”
Thẩm Trường Thanh: “Hiệu trưởng, em……”
Hiệu trưởng Hồng nói: “Em đừng có không phục, thầy mắng em là chày gỗ còn nhẹ.”
Thẩm Trường Thanh: “……”
Mặt cậu ta đã đỏ lại còn trắng. Nhưng --- Cậu ta muốn làm rõ nguyên nhân cái chết của mình nên đành phải nhẫn nhục ngoan ngoãn ngồi lại.
Hiệu trưởng Hồng thấy thái độ của cậu ta còn tính là đoan chính nên lúc này mới bớt hùng hổ: “Thầy và tướng quân Thẩm cũng quen biết từ lâu. Cái khác không nói nhưng một đống tật xấu này của em đúng là theo tướng quân Thẩm mười phần cả mười.”
Thẩm Trường Thanh: “……”
Hiệu trưởng Hồng liếc nhìn cậu ta: “Ông nội của em có từng nhắc tới thầy với em không?”
Thẩm Trường Thanh ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, có từng nhắc tới.”
Nhưng ông nội của chính mình có nói như vậy: Nếu ở trong trường học lão già khốn kiếp Hồng Giang kia dám gây khó dễ cho cháu thì cháu nói cho ông, ngày khác ông tìm ông ta uống trà.
Hiệu trưởng Hồng nhìn cậu ta: “Có phải không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-dong-nat-o-tinh-te/351693/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.