Bóng đêm bảo phủ xuống núi rừng yên tĩnh vô cùng này. Bỗng nhiên --- “Con nhóc kia! Mày còn chạy!” “Cháu trai! Cháu còn đuổi!” …… Từ nơi xa truyền đến tạp âm đánh vỡ sự yên tĩnh của núi rừng, trong nháy mắt côn trùng chim chóc kêu lên từng đợt, ngay cả các tân sinh viên ở nơi an toàn đang đánh một giấc đều bị đánh thức không ít…… Nhưng mọi người vừa nghe thấy giọng nói ồn ào điên cuồng bá đạo này biết là của Nhạc Tê Quang…… Vì thế lập tức tắt ngóm tâm tư đi đánh cướp. Nhạc Tê Quang đuổi ở phía sau càng ngày càng gần, mắt thấy chỉ cần giơ tay ra là có thể bắt được chính mình thì quả thực cô không dám tưởng tượng sau khi chính mình năm lần bảy lượt khiêu khích chọc giận Nhạc Tê Quang bị bắt được sẽ gặp phải cảnh thê thảm đến mức nào. Da đầu của cô tê dại đi mà chạy như điên, trong màn đêm đen đặc, vốn dĩ cô đã tuyệt vọng…… Bỗng nhiên liền thấy bóng dáng mình mong chờ, quả thực là Quý Dữu còn vui vẻ hơn so với nhìn thấy cha bèn điên cuồng hô lên: “Lão…… Lão đại! Cứu mạng a……” Gần như là bị té ngã lộn nhào, Quý Dữu lập tức vọt ra phía sau Sở Kiều Kiều, đôi tay run rẩy túm lấy bùa hộ mệnh duy nhất, nhưng không biết được rốt cuộc bùa hộ mệnh này có chịu cứu mình hay không. Không có biện pháp --- Mặc cho số phận đi. Quý Dữu đã đuối sức đến nơi, có trời mới biết --- Cô làm thế nào mới có thể lần lượt chạy thoát từ cuộc rượt đuổi áp lực cao của Nhạc Tê Quang. Đây chính là thể chất cấp S đuổi bắt --- Quả thực --- Truyền ra là có thể tha hồ thổi phồng cả đời. Nhạc Tê Quang vừa mới giơ tay tóm lấy nhưng đã không tóm được người mà còn bị Sở Kiều Kiều đột nhiên xuất hiện xoay tay rồi đạp một chân, Nhạc Tê Quang chửi ầm lên: “Sở Kiều Kiều! Cút cho ba ba ngay! Cái đầu số 4444 kia là của ba ba!” “Cậu?” Ánh mắt của Sở Kiều Kiều lạnh lùng rồi chợt giơ tay kéo Quý Dữu đang trốn sau lưng mình lên rồi vươn tay còn lại di chuyển nhẹ nhàng giữa cổ và khuôn mặt của Quý Dữu…… Trong nháy mắt da đầu của Quý Dữu tê dại từng đợt….. Cô hối hận. Cô đây là mới ra hang hổ lại rớt vào ổ sói nha. Sở Kiều Kiều biến thái này chỗ nào là bùa hộ mệnh chứ? Đây là bùa đòi mạng nha. Cả người Quý Dữu thì run còn Nhạc Tê Quang thì mắng: “Sở Kiều Kiều, đàn bà con gái đừng có mà nhiều chuyện, nếu không đừng trách ba ba không khách khí!” “Ồ?” Sở Kiều Kiều xoa bóp nắm tay, hỏi lại với giọng thờ ơ: “Không khách khí kiểu gì?” Nhạc Tê Quang nhìn Quý Dữu xui lơ như con lợn chết đang trốn ở phía sau Sở Kiều Kiều, trong lòng cậu ta không nhịn được mà bốc hỏa, trong giọng nói muốn bốc khói! Tưởng Nhạc Tê Quang này --- Đường đường là tân sinh viên có giá trị vũ lực số một thế nhưng lại không tóm được đồ bỏ số 4444 này, danh tiếng một đời của cậu ta đã sắp bị hủy hoại mất rồi! Đây đã không còn là ân oán riêng của cậu ta và đồ ngu xuẩn số 4444 này nữa, đây là việc có liên quan đến tôn nghiêm và vinh quang của Nhạc Tê Quang cậu! Không sai! Đây chính là việc liên quan đến trận chiến đấu dành lại tôn nghiêm! Cần thiết không được lùi bước!
Nhưng --- Đối mặt với Sở Kiều Kiều thì hơi phiền toái. Tuy Nhạc Tê Quang luôn luôn tự xưng là tân sinh viên mạnh số một nhưng trong lòng cậu ta cũng rõ ràng thật ra thực lực của Sở Kiều Kiều ở trên mình rất cao. Nhạc Tê Quang bực bội: “Sở Kiều Kiều, một hai cậu phải nhúng tay vào sao?” Sở Kiều Kiều cười khẽ: “Cậu ấy tự mình đưa đến tay của bà đây thì bà đây há có thể đưa lại cho cậu? Mặt mũi của bà đây --- Vứt sạch hả?” Nhạc Tê Quang: “Cậu!” Tay Quý Dữu run lẩy bẩy, trong lòng thì điên cuồng kêu: [Đánh! Đánh đi nào! Mấy người đánh đi! Nói nhảm cái gì! Mất công than phiền cái gì? Mau đánh nhau đi!] Sở Kiều Kiều dùng 1 tay xách Quý Dữu lên rồi nói cực kỳ khí phách: “Đầu của cậu ấy tôi muốn.” Vốn là Nhạc Tê Quang còn hơi cố kỵ nhưng vừa nghe tới câu này thì cảm thấy nhục nhã vô cùng, cậu ta hét to: “Sở Kiều Kiều, đến tử chiến một trận đi!” Sở Kiều Kiều triển khai tư thế: “Tới!” Quý Dữu hoảng sợ: “…… A a a --- Lão…… Lão đại…… Cậu đánh nhau thì có thể buông tôi xuống được không?” Mẹ nhà nó ~ Đây là sẽ chết người hả? Sở Kiều Kiều cười: “Không bỏ.” Quý Dữu: “……” “Thật là đẹp mắt.” Sở Kiều Kiều cười si ngốc, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: “Không nỡ bỏ……” Quý Dữu: “……” Xong con bê --- Còn không bằng nhanh chóng chết trên tay Nhạc Tê Quang đâu. Chiến đấu một khi va chạm vào là nổ ngay, thế tấn công của Nhạc Tê Quang thật mãnh liệt nhưng Sở Kiều Kiều không yếu thế chút nào, hai người liên tục qua mấy chiêu, trong tay Sở Kiều Kiều còn đang túm lấy Quý Dữu mà vẫn có thể đối kháng được với Nhạc Tê Quang, hơn nữa hoàn toàn không có dấu hiệu yếu đi. Miệng Quý Dữu run rẩy: Nữ --- Nữ biến thái này khủng bố như vậy sao? Cuộc chiến ngày càng kịch liệt; Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang đều đánh người một cách tàn nhẫn; khi đánh nhau là hoàn toàn không giữ lại, lập tức ‘lên trời’, lập tức ‘xuống đất’. Quả thực làm Quý Dữu lật cả mí mắt, miệng sùi bọt mép, suýt nữa chết ngất. Cuộc đời của Quý Dữu lần đầu tiên hối hận chính mình xinh đẹp, cô run run yếu ớt nói: “Lão…… Lão đại…… Tôi có thể tự hủy khuôn mặt, cô…… Cô có thể thả tôi không?” Sở Kiều Kiều: “……” Một lần ngây người này làm Nhạc Tê Quang tóm được cơ hội, cậu ta nhấc chân hung hăng đá lên lưng của Sở Kiều Kiều, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, Quý Dữu còn đau lòng thay cả cô ấy. Quả nhiên --- Sở Kiều Kiều vừa thấy cột máu của mình bay mất 20% lập tức bật chế độ tàn nhẫn! Lúc này --- Truyền đến tiếng bước chân, đó là Nhạc Tê Nguyên bị bỏ rơi phía sau một đoạn đang đuổi tới, không sai, Nhạc Tê Nguyên có tinh thần lực cấp S thể chất cấp B thế nhưng không thể đuối theo được thằng anh ngu xuẩn của mình và đồ bỏ Quý Dữu số 4444 trong truyền thuyết này, mặt ném đi đâu được đây?
Nhạc Tê Nguyên có cảm giác trên mặt nóng rát, ngứa không chịu được. Nhạc Tê Quang vừa nhìn thấy thằng em trai nhà mình thì lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt vui sướng, lớn tiếng nói: “Nhạc Tê Nguyên, mau tới giúp tao đánh chết con nhóc này ngay!” Thần sắc của Sở Kiều Kiều biến đổi, bỗng nhiên hướng về một phương hướng quát: “Thịnh Thanh Nhan, nhanh chạy ra đây hỗ trợ bà đây ngay! Cậu phải ngăn Nhạc Tê Nguyên 5 phút, không ngăn được bà đây muốn mạng chó của cậu!” Trong bụi cỏ, có một bóng người quyến rũ không chút tình nguyện nào đi ra từ trong bóng tối: “Kiều Kiều cậu như thế nào hư như vậy nha……” “Làm gì lại muốn cưỡng bách người ta nha……” “Người ta không thích đánh nhau một chút nào nha……” Rất chán ghét nha……” Quý Dữu: “……” Thế mà thứ này còn chưa chết? Nhạc Tê Quang có người giúp đỡ, tuy Thịnh Thanh Nhan bên Sở Kiều Kiều nhìn không đáng tin cậy một chút nào nhưng cũng không phải quá yếu, ấy vậy mà chiến đấu với Nhạc Tê Nguyên không lập tức suy yếu đi. Vì thế --- Trong khoảng thời gian ngắn nhân mã hai bên vẫn chưa có ai hề hà được ai, lại lần nữa đạt được sự cân bằng. Cuộc chiến lại lâm vào cục diện bế tắc một lần nữa. Quý Dữu: “……” Cô muốn chết. Thật sự cô muốn sùi bọt mép đi đời nhà ma. A a a --- Cuộc sống sao lại gian nan như thế này? Quý Dữu bị vướng vào lốc xoáy của cuộc giao chiến, cô yếu ớt vươn tay ra, thất bại, lại vươn tay ra, lại thất bại; cô cắn chặt răng, gần như là dùng sức lực lớn nhất của cuộc đời, đột nhiên dồn khí vào đan điền rồi táo bạo hét: “Mấy đứa khốn kiếp này! Dừng ngay cho ông đây!” Câu rống hung dữ này của Quý Dữu giống như trời đang nắng bất chợt có một tia sấm sét bổ xuống! Nhạc Tê Quang và Nhạc Tê Nguyên dừng lại. Sở Kiều Kiều và Thịnh Thanh Nhan cũng không nhịn được dừng lại. Bốn người không hiểu ra sao: Đây là ai? Tiếng rống vừa rồi quá dọa người a. Chợt, tất cả cùng đồng thời nhìn sang Quý Dữu. Tình huống của Quý Dữu đã không thể dùng tới từ thê thảm để hình dung được nữa, cô không ngừng thở dốc, mắt trợn trắng, sắc mặt trắng bệch: “Tôi…… Tôi sắp chết thẳng cẳng……” Thừa dịp Sở Kiều Kiều đang dại ra, Quý Dữu dùng cả tay và chân, gần như té ngã lộn nhào để rời xa con nhóc biến thái này…… Dưới dục vọng cầu sinh mãnh liệt chống đỡ, cơ hồ Quý Dữu dùng hết sức lực nói một câu: “…… Lão…… Các lão đại…… Tôi…… Tôi có một đề nghị.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]