***Đường cùng: Bản convert là ‘sơn cùng thủy tận’. Thành ngữ ‘son cùng thủy tận phản ánh diện rộng khắp của việc đi lại. Nơi sơn cùng thủy tận là nơi cuối cùng của con đường, của kế sinh nhai đồng nhất với sự bế tắc không lối thoát và tuyệt vọng. Thủy đã cùng, sơn đã tận; sơn chẳng cùng mà thủy cũng chẳng tận. (sưu tầm) Trên đầu buộc sợi dây mảnh nhỏ, trong mưa gió đu đa đu đưa, muốn rơi cũng không xong…… Cảm giác không xong này xem như Quý Dữu trải qua quá nhiều thành nghiện, sau khi sửng sốt, Quý Dữu mới kinh ngạc nói: “Cậu không giết tôi vậy thì cậu thả tôi đi……” Khi nói ra những lời này, cô cũng không ôm hy vọng người ta thật sự sẽ thả mình đi. Nhưng --- Đối phương nghe xong thì nhẹ nhàng cười: “Được.” Quý Dữu: “A?” Cô thật sự bị sợ hãi rồi. Ngay sau đó, bàn tay cứng như sắt đang nắm chặt Quý Dữu của người này thật sự buông cô xuống một cách nhẹ nhàng. Hai chân vừa chạm xuống đất là Quý Dữu đã muốn chạy luôn nhưng cô cố gắng nhịn xuống, cô ngẩng đầu quan sát người trước mắt này, trong bóng đêm mờ tối, khuôn mặt của người này không được rõ ràng nhưng có thể nhận ra cậu ta để bộ tóc ngắn, nhìn tóc nhạt màu hẳn là màu sợi đay, đương nét ngũ quan rất tinh xảo…… Quý Dữu hỏi: “Vì sao không giết tôi?” Cô thật sự không thể hiểu nổi. Không làm cho rõ thì trái tim của cô cứ bị treo lủng lẳng mất, khó chịu…… Vốn tưởng rằng không chờ được câu trả lời, lại không nghĩ được người trước mặt này cười đáp: “Không giết cậu và bởi vì nhìn cậu đẹp nha.” Không còn giọng nói khàn khàn và trầm ấm nữa mà thay vào đó là giọng nói trong trẻo thánh thót. Quý Dữu: “……” Chợt, bỗng dưng cô trợn trừng mắt: “Cậu…… Cậu…… Cậu là con gái hả???” Từ từ…… Giọng nói này giống như là đã từng nghe thấy ở đâu đó, trong bóng đêm mờ tối hiện ra tướng mạo, còn không phải là cái người có vẻ ngoài đẹp trai rất tà ác đó sao --- Đồng tử của Quý Dữu co lại: “Cậu…… Cậu là Sở Kiều Kiều kia hả?” Sở Kiều Kiều hơi mỉm cười: “Đúng thế.” Quý Dữu: “!!!” Sở Kiều Kiều nói: “Với tớ thì người đẹp đều có đặc quyền miễn chết nha.” Quý Dữu: “……” Sở Kiều Kiều giải thích: “Vừa rồi tớ sờ mặt cậu rồi, biết cậu thật là đẹp mắt.” Quý Dữu: “……” Những lời này…… Thật là --- Nghe kiểu gì cũng thấy biến thái. Bỗng nhiên Sở Kiều Kiều kề sát vào Quý Dữu đang kinh ngạc bị dọa ngốc đến ngây người, một lúc vẫn chưa phản ứng kịp. Cô vươn ngón tay thật dài sờ lên gương mặt của Quý Dữu, nói với vẻ mặt si mê: “Thật là đẹp mắt.” Quý Dữu: “……” Một cảm giác lông tơ đều dựng ngược hết cả lên. Này…… Này…… Này…… Lúc trước thấy cô gái này cũng không biến thái như vậy nha. Nhìn qua thì thấy tính tình hơi táo bạo một chút, giọng hơi lớn một chút, thủ đoạn cũng hơi thô bao một chút…… Sao --- Lại biến thái ngấm ngầm như vậy? Mẹ nhà nó ~ Mạng chó quan trọng! Chạy!
Quý Dữu lùi về phía sau một bước nói: “Vậy --- cậu không giết tôi, tôi --- Tôi đi luôn nhé?” Sở Kiều Kiều thu tay lại với vẻ hơi tiếc nuối rồi gật đầu: “Được.” Quý Dữu: “……” Cô lùi về sau một bước, hai bước, ba bước rồi xoay người giơ chân chạy như điên. 1 giây. 2 giây. 3 giây. …… Chạy được một đoạn, xác định Sở Kiều Kiều không đuổi theo, Quý Dữu nhịn không nổi mà vỗ vỗ ngực, cảm thấy cả người mình tựa như bò ra từ trong nước vậy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Cuối cùng nhịp đập trái tim của Quý Dữu mới tìm lại được chút quy luật, cô không nhịn được cảm thán: “Cái tên gọi mềm mại đáng yêu như vậy, cô gái có khuôn mặt tuyệt đẹp với cử chỉ hào phóng như vậy, thế mà sao…… Tính cách biến thái thế này? Quả nhiên không hổ là người có thể quậy với bé con đáng yêu quá cay mắt hả? Nói đến bé con đáng yêu quá cay mắt kia thì với tính cách còn yếu đuối hơn con gái mà không bị đào thải mới có quỷ. Quý Dữu không quản việc này nữa, về phần điểm săn thú của hoa ăn thịt người này, vì suy xét đến Sở Kiều Kiều còn ở bên kia nên Quý Dữu cũng không dám quay lại, cô cần thiết tìm một cái bẫy nữa rồi sau đó tiếp tục nhiệm vụ săn thú. Ôi! Ban đêm tối tăm, Quý Dữu rất cẩn thận, ven đường hiểm hóc tránh được vài người nhưng lại không có phát hiện mới gì. Đã vào đêm khuya, chắc có rất nhiều tân sinh viên đều tìm nơi an toàn một chút để trốn đi nghỉ ngơi cho nên dọc đường đi không gặp được nhiều người. Quý Dữu cũng muốn ngủ. Đây mới chỉ là buổi tối đầu tiên đấy, nếu không nghỉ ngơi cho tốt là không có tinh lực để ứng phó cuộc chém giết vào ngày mai mất. Nhưng --- Rừng núi hoang vắng, nơi nơi đều là cạm bẫy, nơi nơi đều là sát nhân cuồng ma…… Nơi nào mới là nơi an toàn? Quý Dữu xoa xoa ấn đường, cảm giác những việc trải qua ngày hôm nay giống như trò xiếc đi trên dậy vậy, ngẫm lại thấy mệt cả lòng mề. Thực lực! Thực lực! Thực lực tối thượng nha! Nếu thực lực của mình mạnh mẽ như Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên thì không cần thiết phải trốn trốn tránh tránh như thế này, hoàn toàn có thể giống Nhạc Tê Quang cứ tùy tiện đi ra ngoài kiêu ngạo gào rống kêu ca…… Bỗng nhiên --- Có một tiếng yếu ớt nhỏ vụn đang dần dần tới gần. Vẻ mặt Quý Dữu ngưng trọng, nhanh chóng dừng chân lại rồi nghiêng tai lắng nghe --- Là người. Có người đang hướng đến nơi này, hơn nữa nghe thì có vẻ không chỉ có một người, khoảng cách dần dần thu ngắn lại. Quý Dữu khẩn trương lên. Chạy? Không chạy? Nếu chạy thì với khoảng cách gần như vậy khẳng định sẽ bị phát hiện ngay lập tức, nếu thể chất của đối phương mạnh hơn chút thì có thể đánh chết mình giống như cây gậy lớn kia vậy…… Căn bản là mình không chạy được. Không chạy? Chờ chết sao? Quý Dữu siết chặt nắm tay rồi ngừng hô hấp, cố gắng hết sức giấu mình trong bụi cỏ để nếu đám người đó chỉ đơn thuần đi ngang qua thì sẽ không phát hiện chính mình. 1 giây. 2 giây. 3 giây.
…… Nhưng mà --- Hình như sự may mắn của Quý Dữu đã dùng sạch sành sanh từ sau khi gặp phải Cây Gậy Lớn kia rồi, vận đen quỷ đoản mệnh bắt đầu bao phủ lấy cô. “Ơ?” “Người đâu?” “Trốn chỗ nào rồi?” “Mới vừa rồi còn thấy mà?” Quý Dữu: “!!!” --- Nhạc Tê Quang. Oan gia a. Cái thứ này sao không đi luôn mà cứ đi đi lại lại chỗ này vậy? Mình mới hơi nhắc đi nhắc lại cậu ta một tí thôi mà đã hiện thân luôn rồi. “Mèo con ơi ~” “Mau ra đây nào ~” “Ngoan một chút đi ~” “Ba ba sẽ cho mày một cái chết thoải mái.” Quý Dữu: “……” Gặp quỷ. Kẻ cuồng táo bạo Nhạc Tê Quang cố ý đè thấp gắng sức nói với giọng nhẹ nhàng, giọng điệu như đang dỗ dành vật nuôi vậy, quả thực đáng sợ như ma quỷ. Còn ở một bên, Nhạc Tê Nguyên giơ 1 ngón tay ra chỉ đúng vào vị trí của Quý Dữu rồi nói: “Ở đây……” Từ sau khi không thể hiểu được tại sao mình bị trừ 100 điểm, Nhạc Tê Nguyên vừa điên cuồng gửi thư tín khiếu nại cho huấn luyện viên vừa ra sức kiếm điểm tích lũy, đến bây giờ cậu ta và thằng anh trai thiểu năng trí tuệ liên thủ với nhau đã giết được 80 người. Nhưng --- Vẫn không bù hết được lượng thiếu hụt. Hiện tại điểm tích lũy của Nhạc Tê Nguyên là: -10. Không sai. -10 điểm. Số lượng chói mắt này làm Nhạc Tê Nguyên luôn luôn bình tĩnh phải đau đớn, ngay cả thằng anh ngu xuẩn thiểu năng trí tuệ kia còn nhiều điểm hơn mình nhiều, sao Nhạc Tê Nguyên có thể chịu đựng được nha? Giết chóc! Không ngừng giết chóc. Chỉ có giết chóc…… Mới có thể xóa tan bi phẫn trong lòng. Nhạc Tê Nguyên lạnh nhạt vô tình giơ 1 ngón tay ra, nháy mắt Quý Dữu trở thành cá nằm trên thớt. Quý Dữu: “……” Cô thật hận. Nhạc Tê Quang nhìn lên thì thấy đúng như vậy, lập tức đắc ý đi đến với vẻ mặt tà ác: “Hóa ra là con sâu nhỏ đáng giận đang trốn ở đây, tao hỏi mày, vừa rồi ba ba bảo mày thành thật đi ra thế mà sao mày lại trốn tránh?” Nhạc Tê Nguyên: “Nói nhảm ít thôi, giải quyết sớm một chút rồi chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi.” “Muốn chết kiểu nào nào?” Nhạc Tê Quang nhìn bóng người đang tránh trong bụi cỏ bèn cao giọng lên: “Nào ~ Gọi ba ba một tiếng cái coi, ba ba sẽ cho mày thoải mái.” Quý Dữu: “……”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]