“Thiết phiến?”
“Người anh em?”
“Lão thiết?”
“Nếu đang đi làm rồi thì ra tán gẫu một chút nào?”
Yên tĩnh ---
Trầm mặc ---
Tĩnh mịch ---
“Ha hả……” Quý Dữu cười xấu hổ, dừng lại một lúc mới nói tiếp: “--- Người anh em cũ bàn tay vàng ơi, nếu anh không thích tán gẫu cũng không sao, nhưng anh ra một lúc xem nào…… Coi như đôi ta trông thấy mặt rồi chào hỏi một cái, cùng nhau nhận thức lẫn nhau một chút cũng được mà?”
Ánh sao trên bầu trời u ám chiếu xuống từ nóc nhà, trong căn nhà trống trải đó, yên tĩnh đến mức không có một chút tiếng động nào.
Quý Dữu giơ tay xoa xoa giữa mày.
Quả nhiên ---
Tự diễn trò rồi.
Muốn người anh em cũ thiết phiến này nói chuyện thì không nên diễn trò.
Đồng thời trong lòng Quý Dữu dâng lên một cảm giác rằng thiết phiến chỉ là món đồ không có ý thức, cũng không phải là loại đồ vật như cô tưởng tượng ra được giống như trong tiểu thuyết có xuất hiện hệ thống, trí tuệ nhân tạo, khí linh……
Có lẽ --- Nó đúng là vật chết.
Nhưng ---
Nếu là vật chết thì vì sao thiết phiến lại chủ động cứu mình được đây?
Điều này cô không nghĩ ra được!
Còn có ---
Hiện giờ thiết phiến trở nên loang lổ rỉ sét, điều này có phải thể hiện rằng năng lượng của nó hao tổn quá nhiều không? Nói đơn giản hơn là nó không còn điện, muốn nạp điện mới có thể hoạt động hả?
Đầu óc của Quý Dữu loạn hết lên, cô ném hết các vấn đề sang một bên, chỉ phân tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-dong-nat-o-tinh-te/351653/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.