Chương trước
Chương sau
Phi thuyền xếp thành từng hàng tục tục cất cánh.
Nhóm Quý Dữu ngồi trên chiếc phi thuyền này là chiếc xếp cuối lại cất cánh cuối cùng, đương nhiên người điều khiển đã khởi động máy chuẩn bị bay lên trên ---
Lúc này ---
“Bây giờ sẽ đi luôn sao?”
“Lại chờ một lát đi, cha tôi vẫn chưa trở về.” Đó là một hành khách nóng nảy vội vàng mở lời thỉnh cầu.
Lúc này còn không trở về thì hoặc là gặp phải nguy hiểm hoặc là không đem lời cảnh cáo của người điều khiển phi thuyền để vào mắt mà vẫn cố chấp ở lại dã ngoại khu tây này, tóm lại phi thuyền đón khách sẽ không vì một hai người liền thay đổi quyết sách.
Huống hồ tiến vào khu tây chính là đặt cược tính mạng, thường xuyên có người ném mạng ở dã ngoại này, đây cũng không xem như trường hợp đặc biệt, không có ai sẽ vì một người liền dồn tính mạng mình vào chỗ chết mà không màng, những người trên phi thuyền chuyên đón khách hàng năm đi giữa khu bảo hộ và dã ngoại càng chứng kiến sự việc này quá nhiều.
“Anh này, cầu xin anh, khẳng định cha của tôi sẽ lập tức trở về. Ông ấy nói chỉ rời đi một lúc thôi, lập tức sẽ đuổi tới.”
“Làm phiền anh chờ một chút, có thể chứ?” Người nói là một cô gái trẻ tuổi, biểu tình của cô vội vàng luôn nói lời cầu xin. Hôm nay hai cha con cùng nhau đi thu thập, bởi vì mọi người đều sợ nguy hiểm nên không có người dám đi sâu và trong, cha của cô gái này và một số người đàn ông vạm vỡ gan lớn lại cùng nhau đi sâu vào phía trong, trước khi đi có dặn dò cô con gái ở yên tại chỗ, nhất định không được đi theo. Nhưng --- thời gian tập hợp đã tới, cha và những người khác vẫn không xuất hiện ---
Cô gái gấp gáp liên lạc cho cha nhưng không ai nhấc máy ---
Nếu phi thuyền bay đi lúc này, những người chưa kịp lên khẳng định sẽ phải ở lại khu dã ngoại, may mắn có thể bình an không việc gì chịu đựng qua một đêm, còn đen đủi không cẩn thận sẽ vào miệng tinh thú.
Trên mặt người điều khiển do dự, hiển nhiên người này không phải là kẻ nhẫn tâm.
Cô gái cầu xin: “Anh à, cầu xin anh đấy, chờ một lúc nữa đi.”
Những hành khách khác trên phi thuyền không có ai ra tiếng.
Thấy vậy, người điều khiển hơi cắn môi rồi quyết định: “Lại chờ 5 phút, sau 5 phút mặc kệ có đuổi tới hay không đều phải đi.”
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
……
Thời gian ở trong lòng cô gái đó tựa như sống một giây bằng một năm.
Cách đó không xa đột nhiên có một số bóng người chật vật, vừa nhìn thấy phi thuyền còn ở thì mấy người đó lộ ra sắc mặt mừng như điên rồi chạy như bay về phía phi thuyền.
Quý Dữu ngẩng đầu nhìn lại thấy có khoảng 4, 5 người; bên trong chắc hẳn có cha của cô gái này đi? Trong lòng cô nhẹ nhõm hơn.
Ngay sau đó ---
Mấy người lộn nhào té ngã bò lên trên phi thuyền.

“Mau!”
“Đi mau!”
“Có một bầy Hồng Mao Vân tước đang bay đến đây!”
***Hồng Mao Vân tước: Chim sơn ca có bộ lông màu hồng như đám mây.
Mấy người này vừa lên phi thuyền chưa kịp tìm chỗ ngồi xuống đã gấp gáp thúc giục.
“Cái gì?” Người điều khiển vừa nghe thấy thì sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng khởi động phi thuyền chuẩn bị chạy.
Cô gái nhìn bóng người lên phi thuyền, nhưng --- Phía sau không còn bóng người nào xuất hiện nữa, sắc mặt vốn đang vui sướng trong nháy mắt trắng bệch, gần như cô gái đó khóc thành tiếng: “Chú Trương, cha của cháu đâu?”
“…… Nhã Nhã, cháu…… Cha của cháu không còn.” Người đàn ông vạm vỡ họ Trương nặng nề nói.
“Cha!!!” Cô gái vừa nghe được gào lên khàn cả giọng, nước mắt như vỡ đê lăn xuống từng giọt……
Quý Dữu không đành lòng nhìn tiếp, cũng không đành lòng nghe nữa, cô đeo thiết bị cách âm lên rồi ngay sau đó đi vào khoang bên trong.
Nghe được một bầy Hồng Mao Vân tước bay tới, dù cô gái đó có khẩn cầu thế nào thì người điều khiển cũng không dám dừng lại, anh ta lập tức mở ra phi thuyền rồi ‘gió nhanh chớp mạnh’ rời khỏi dã ngoại khu tây.
***Gió nhanh chớp mạnh: Bản convert là ‘Phong trì điện chí’.
Rất nhanh ---
Phi thuyền chạm đất ở khu bảo hộ, các hành khách lục tục đi xuống phi thuyền kịp thời rời đi trước, Quý Dữu ngước mắt nhìn đằng trước thấy cô gái gọi là Nhã Nhã đã khóc ngất đi……
Quý Dữu có cảm giác như yết hầu bị lấp kín, cực kỳ khó chịu, không nhịn được thở dài một tiếng.
“Ai ~”
Lúc này trên phi thuyền chỉ còn lại mấy hành khách, chỗ ngồi của cô gái cách chỗ Quý Dữu ba hàng ghế, Quý Dữu đứng lên chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua cô gái đó cô lặng yên nhét Thiết Lê mộc hôm nay thu thập được vào tay đối phương trong lúc không ai để ý đến, tiếp theo không nói lời nào liền rời đi.
Cách đó không xa, Ryan lại ngoài ý muốn thấy được hành động của Quý Dữu, một đôi mắt đen bình tĩnh như mặt hồ lại gợn sóng.
……
Sau khi xuống phi thuyền, tâm tình của Quý Dữu vẫn nặng nề như cũ.
Dù cho bạn có chịu tiếp thu hay không nhưng hiện thực chính là tàn khốc như thế.
Có lẽ thú triều lập tức muốn tới, mà chính mình có khả năng là người tiếp theo vứt đi tính mạng.
Cho nên ---

Nhất định phải tăng lên thực lực của bản thân.
Nhanh chóng!
Tận lực mọi khả năng nhanh lên!
Trong lòng Quý Dữu âm thầm đưa ra lời thề.
Từ khi cô xuyên qua đến bây giờ tuy sinh tồn thật gian nan nhưng chỉ cần không cố ý tìm đường chết thì ít nhất không có nỗi lo về tính mạng. Nhưng hiện tại biết sự an toàn của tính mạng có lẽ không được bảo đảm nên Quý Dữu chân chính ý thức được tác dụng của thực lực mạnh mẽ.
Cô muốn trở nên mạnh mẽ!
Mạnh đến mức có thể tự bảo vệ mình, bảo vệ người thân bạn bè ---
Đứng bên cạnh, Leah nhẹ nhàng thở dài: “A Dữu, lần tới để tránh nguy hiểm thì chúng ta không nên đi dã ngoại nữa.” Dù muốn đi cũng cần chờ tới khi tinh thú dị động bình ổn, bằng không đi dã ngoại là đi tìm chết.
Quý Dữu gật đầu: “Vâng ạ.”
Leah nói tiếp: “A Dữu, chị và bà thương lượng với nhau rồi, số tiền hôm qua kiếm được chị tính sẽ mua một bộ thiết bị rèn luyện, thể chất của chị đang ở điểm giới hạn giữa cấp D và cấp C, thử xem có khả năng đột phá đến cấp C hay không.”
Sau khi hơi tạm ngừng vài giây, Leah nhìn Quý Dữu nhẹ nhàng khuyên: “A Dữu, tiền của em cũng không nên tùy tiện lãng phí, mua một bộ giống chị đi.”
Quý Dữu: “Em đã biết.”
Trên thực tế cô cũng tính như vậy, trước kia cô muốn mua thiết bị huấn luyện đề cao thực lực của bản thân nhưng từ thiết bị huấn luyện trọng lực đến thiết bị huấn luyện khác thì giá cả của nó không phải là quỷ nghèo như Quý Dữu có thể chịu nổi.
Thật vất vả kiếm được ít tiền thế mà còn bị thiết phiến không biết có tác dụng quái gì tiêu xài hộ.
Chuyện này Quý Dữu cũng không giám nói với nhóm Leah, Ryan.
Ai!
Bước chân nặng nề của Quý Dữu đi vào trong nhà. Cô trở về nhà cũng không ồn ào muốn mua đồ ăn tự nhiên đắt đó nữa mà là yên lặng lấy một lọ dinh dưỡng tề rồi mở ra ăn một ngụm không có vị gì, sau đó mở ra quang não xem Bản Tin Thời Sự đang chiếu của liên minh.
Xem xong Bản Tin Thời Sự, Quý Dữu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tình hình hiển nhiên là không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của Quý Dữu, trong tin tức chỉ nói phát hiện ra tinh thú ở khu vực tam giác Erasia hơi có sự hoạt động lạ thường, liên minh đã phái quân đội tới điều tra, trước mắt tất cả kết quả điều tra không thể chứng minh có phải dấu hiệu của thú triều đang đến, để dân chúng không cần khủng hoảng quá mức.
Hơn nữa không chỉ có mỗi khu vực tam giác Erasia có tinh thú dị động, vài nơi khác cũng có khác thường……
Thú triều trăm năm một lần, mấy ngàn năm qua gần như không có ngoại lệ.
Còn mười năm nữa.
Nhưng ---
Để cho nhân loại không biết phải làm sao chính là mỗi một lần bùng nổ thú triều thì dường như không cố định địa điểm, nó có khả năng bùng nổ ở tinh vực ít dân cư, cũng có thể bùng nổ ở tinh vực phồn hoa náo nhiệt, điều này dẫn tới chính phủ không cách nào bố trí chiến sự, cũng không cách nào sắp sếp dân chúng di dời để giảm bớt thương vong không cần thiết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.