Chương trước
Chương sau
***Tên chương là Hỉ Đề Nhi Tử: Thật sự là mình tra từ điển, nghĩ nát óc mới edit được vậy mà không biết có đúng không, mình chỉ dựa vào ngữ cảnh và tra từ đơn để edit thôi. Có gì sai sót mong cả nhà góp ý nha (ಥ.ಥ)

Đừng nhìn dáng vẻ đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, lắc la lắc lư kéo dài hơi tàn bất cứ lúc nào cũng game over của Quý Dữu giống như bà lão mà lầm, thực ra ngoại trừ sử dụng tinh thần lực điều khiển chân tay cơ giáp và cân bằng cơ thể ra thì cô vẫn còn giữ lại sức.

Không sai.

Giữ lại sức.

Còn vì sao muốn giữ lại?

Bởi vì Quý Dữu luôn cảm thấy cách Thẩm Trường Thanh sử dụng vừa rồi có hơi ngốc thật nhưng cũng may tinh thần lực của Thẩm Trường Thanh mạnh mẽ nên vẫn có thể điều khiển cơ giáp đi cả quãng đường một cách vững vàng, nhưng cố tình cậu ta lại thất bại.

Vấn đề xuất hiện ở đâu?

- -- Một cơn gió quái lạ không biết từ đâu tới.

Đương nhiên cũng không thể nói trong vũ trụ là không có gió, thực ra trong môi trường không gian thường xuyên có gió lốc. Cho nên cơn gió quái lạ này đột nhiên xuất hiện cũng có thể giải thích được bằng lý thuyết.

***Gió là những luồng không khí chuyển động trên quy mô lớn. Trên bề mặt trái đất, gió bao gồm một khối không khí lớn chuyển động. Trong không gian vũ trụ, gió mặt trời là sự chuyển động của các chất khí hoặc các hạt tích điện từ mặt trười vào không gian, trong khi gió lưu vực là sự thoát khí của nguyên tố hóa học nhẹ chuyển từ bầu khí quyển của một hành tinh vào không gian, cũng có trường hợp vật chất từ một dải plasma trên bền mặt mặt trời bị vỡ và phun trào tạo ra cơn lốc xoáy plasma. Gió tồn tại trong không gian nhưng rất mong manh, nó thường là kết quả của hoạt động của các ngôi sao, nghĩa là các ngôi sao tại ra gió không gian, đó là lý do tại sao chúng được gọi là gió sao hoặc trong trường hợp của Hệ mặt trời là Gió mặt trời. Luôn có sự phóng vật chất của các ngôi sao từ những hoạt động của nó và các vụ nổ siêu tân tinh, các vụ va chạm cũng có thể giải phóng các luồng vật chất hay bức xạ có tốc độ lớn…… (sưu tầm)

Nhưng ---

Vì sao cố tình nó lại xuất hiện ngay khi Thẩm Trường Thanh sắp thành công đây?

Có khác thường ắt ra vấn đề!

Lúc ấy Quý Dữu liền chuyển sự chú ý sang giảng viên Mục Kiếm Linh nhưng đôi mắt của giảng viên Mục Kiếm Linh vẫn nhìn chằm chằm vào quang não như thể đang tập trung xem phim truyền hình máu chó, hoàn toàn không giống với người vừa mới động tay động chân……

Hê ~

Càng không có hiềm nghi lại là hiềm nghi lớn nhất!

Quý Dữu lại cứ chắc chắn cho rằng giảng viên Mục làm.

Cho nên ---

Cô nên đề phòng giảng viên Mục giở trò quỷ nha!

Mỗi bước đi gian nan?

Muốn chết muốn sống?

Đi một bước, cần lấy hơi ít nhất 3 lần?

Biểu hiện giả dối.

Đều là biểu hiện giả dối.

Mục Kiếm Linh có bị lừa hay không thì Quý Dữu không rõ nhưng các sinh viên xung quanh lúc thì lắc đầu, lúc thì lau mồ hôi, lúc thì nghiến răng, có cả siết chặt tay, hận không thể giúp Quý Dữu đi nốt quãng đường còn lại.

“Ôi! Các cậu nói xem, rốt cuộc thì khi nào bạn học Quý Dữu số 4444 mới thất bại đây?”

“Tớ nhìn cậu ấy đi đến tận giờ cũng cảm thấy mệt rồi.”

“Rõ ràng là vì sao cậu ấy bước đi gian nan vất vả đến vậy mà tớ lại cảm thấy động tác cậu ta đều lộ ra biểu hiện cực kỳ đáng khinh thế nhỉ?”

“Xin yếu ớt phát biểu, tớ…… Tớ cũng có cảm giác đó.”

“Các cậu xem động tác của cậu ấy đi, mỗi lần cất bước là tay chân cứ rón ra rón rén, đi được hai bước thì rụt rè dừng lại, còn quay đầu nhìn xung quanh…… Cậu ta đang bắt chước khỉ trộm đào hả? Ngay cả khỉ cũng không đáng khinh như cậu ta nha.”

“Ôi trời! Sao các cậu chỉ nhìn thấy cậu ta đáng khinh vậy, chẳng lẽ các cậu không phát hiện ra cậu ta đã đi được 900m rồi sao?”

“Đáng sợ quá---”

“Đúng thế thật.”

“Còn 100m nữa thôi!”

“Cậu ấy --- Có thể là người đầu tiên thành công trong lần thử thách này hay không?”

“Chắc --- Chắc là có……”

“Chỉ bằng vào cậu ta? Không thể nào, được chứ?”

“Ôi chào! Nếu cậu ta thực sự thành công thì về sau ông đây sẽ không bao giờ gọi cậu ta là phế vật nữa! Thay vào đó sẽ gọi cậu ta là cha!”



Câu này vừa thốt lên, lập tức người nói lời này nhận được những cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người:

Đúng là người thành thật!

Chỉ là sự hy sinh này có quá lớn hay không?

Người nói câu này chính là một sinh viên nam, lời nói vừa ra khỏi miệng thì cậu ta lập tức hối hận bèn cười ha ha: “Nói nhầm! Nói nhầm thôi! Tớ sửa lại gọi cậu ta là đại ca!”

“Câu nói vừa rồi tớ nhớ rõ.”

“Tớ cũng nhớ rõ.”

“Đã viết vào cuốn sổ.”

“Nếu bạn học Quý Dữu thành công đến đích thì tớ sẽ chúc mừng cậu ta bằng cách báo tin vui cậu ta đã có một thằng con trai.”

“Đúng đúng đúng……”

“Rất mong chờ bạn học Quý Dữu có thể thành công nha!”

Nhất thời, mọi người không thèm quan tâm động tác của Quý Dữu có đáng khinh hay không, mọi người quan tâm hơn đến chuyện cô có thành công với thử thách này hay không, ngoại trừ giải cứu mọi người đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, khiến mọi người thoát khỏi sự độc hại của phim truyền hình máu chó --- Mọi người còn có thể chúc mừng cô có thêm nhân khẩu, lên chức cha nha!

Tóm lại ---

Xem cuộc vui không ngại lớn chuyện.

Sau đó ---

Toàn bộ sân huấn luyện.

Khẩn trương.

Nôn nóng.

Lo lắng.

……

Tất cả các loại cảm xúc hỗn loạn lấp đầy trái tim của các sinh viên.

Chỉ còn lại có 100m, khoảng cách này nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nét mặt của Quý Dữu trở nên căng thẳng, cô cố gắng ổn định bước chân của mình, đề phòng khả năng bất cứ lúc nào bị gặp chuyện ngoài ý muốn.

Bỗng nhiên ---

Cô cảm giác được có một luồng gió yếu ớt thổi tới từ phía sau, nó quá yếu, nếu không phải tinh thần lực của Quý Dữu nhạy bén thì suýt chút nữa không phát hiện được, trong nháy mắt tinh thần của cô căng ra cảnh báo lên đến cấp 12.

Gần như cũng ngay trong chớp mắt đó, Quý Dữu không nói hai lời, đột nhiên cả người cộng cả cơ giáp phủ phục xuống đất ---

Quý Dữu đột nhiên ngã xuống đất làm các sinh viên đang bàn tán xôn xao không ngừng quay ra nhìn chằm chằm vào cô trợn trừng mắt: “!!!”

“Đây là đang quỳ?”

“Xong rồi hả?”

“Đã thất bại rồi?”

“Sự thất bại này đến thật bất ngờ làm tớ không kịp chuẩn bị! Tớ phải nói như thế nào mới được đây?”

“Vốn là muốn chúc mừng cậu ta bằng cách báo tin vui cậu ta đã có một thằng con trai đây này, ngay cả tiền mừng đã chuẩn bị xong.”

“Tiền mừng của tớ cũng không có mà lấy ra đây ---”

Trong nhất thời, sinh viên nam lỡ miệng nói muốn nhận Quý Dữu là cha cũng thở phào nhẹ nhõm, tiện tay hung hăng lau mồ hôi lạnh trên trán: Mẹ ơi --- May mắn! May mắn thật đấy! May là có ông trời phù hộ!

Sau đó ---

“Ô!”

“Từ từ!”

“Các cậu xem hai chân của bạn học Quý Dữu đi.”

Tầm mắt của mọi người lia theo thì thấy mặc dù Quý Dữu đã ngã xuống đất nhưng cặp giò của cơ giáp mà cô điều khiển vẫn đính chặt ở trên đường thẳng, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là cô chỉ cần bò dậy lần nữa vẫn còn có thể tiếp tục đi.

Lập tức mọi người vui vẻ:

“Ồ! Xem ra tiền mừng này của tớ không muốn lấy ra cũng không được rồi.”

“Thêm một thêm một nữa.”

“Từ Châu, cha cậu bị ngã kìa, cậu không đi lên xem tình hình hả? Cậu trở thành thằng con bất hiếu rồi!”

“Từ Châu, mau đi đỡ cha cậu dậy đi.”

“Từ Châu ---”

Sinh viên nam tên Từ Châu này có dáng người cao lớn dũng mãnh, tướng mạo thô kệnh, cử chỉ hào phóng không kiềm chế được, nhưng lúc này cậu ta hoàn toàn không có tâm trạng gì, sắc mặt đã trở nên đen xì.

Cái gì gọi là tự đào hố chôn mình?

Chính là đây.

Cái gì gọi là muôn đời miệng hèn?

Chính là đây.

Cái gì gọi là tự mua dây buộc mình?

Chính là đây.

Thực ra Quý Dữu nghe được một số âm thanh không được hài hòa nhưng cô nào có lòng quan tâm nhiều như vậy nha? Cô phủ phục trên đường thẳng vẫn không nhúc nhích.

1 giây.

2 giây.

3 giây.

……

Rất có hàm ý đêm nay ở đây tôi ngủ dưới đất chứ không chịu đứng dậy.

Các sinh viên: “???”

“Cậu ta đang làm gì thế?”

“Trên mặt đất có tiền hả?”

“Trên mặt đất có hồn khí sao?”

Trên mặt đất có khoảng sản?”

Không chỉ mỗi đám sinh viên hoang mang không hiểu ra sao, ngay cả mặt của Mục Kiếm Linh cũng đen lại, cô cũng không xem nổi phim truyền hình nữa, thế là đứng lên mắng: “Trò đây là đang biểu diễn tư thế nằm sấp xuống hả?”

“Được thôi, mọi người tới xem một cái nào……”

“Về sau có học tư thế chó bò thì hãy lấy tư thế này làm tiêu chuẩn.”

Quý Dữu: “……”

Lập tức từng tràng cười ở xung quanh vang lên.

Liếc nhìn sắc mặt của Mục Kiếm Linh, trong lòng Quý Dữu tràn đầy phiền muộn, chẳng lẽ vừa rồi mình cảnh giác quá mức? Giảng viên thật sự không định giở trò quỷ sao?

Nếu thật là như thế ---

Thì xấu hổ rồi.

Vừa rồi bản thân mình làm trò hề.

Trong lúc Quý Dữu đang do dự không quyết thì chợt nghe Mục Kiếm Linh uy hiếp: “Không đứng dậy nữa thì sẽ hủy bỏ tư cách của trò!”

Quý Dữu nào dám lơ mơ tiếp, cô lập tức đứng lên vỗ vỗ mông chuẩn bị tiếp tục ---

Cũng đúng ngay lúc này, một cơn gió cực mạnh đột nhiên ập tới, sắc mặt của Quý Dữu thay đổi:

A a a!!!

Không ngờ trên đời này lại có giảng viên gian trá vô sỉ đến vậy!

Đáng ghét!

Thật sự quá đáng ghét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.