Chương trước
Chương sau
Ồ?

Ánh mắt Quý Dữu khẽ chuyển động:

Sau khi hoa văn trên dao ngọc thạch nhỏ dần dần hiện rõ, phảng phất như đang sống vậy, nó chậm rãi lưu chuyển nhưng vẫn khác với khuyên tai hồn khí của mình, tốc độ lưu chuyển của nó rất chậm, rất chậm…… Hơn nữa kết nối rất phức tạp, đường cong đang lưu chuyển trôi chảy thì đột nhiên bị mắc kẹt ở một chỗ……

Còn mình thì sao?

Thực ra đường cong mình điêu khắc và nét bút vẽ đều rất ngắn gọn, rõ ràng mạch lạc, lưu chuyển trôi chảy, hơn nữa tốc độ lưu chuyển rất đồng đều, tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề bị chặn lại giữa đường.

Chẳng lẽ ---

Vấn đề của đối phương ở chỗ dòng chảy quá nhiều và phức tạp?

Quý Dữu hơi nghi hoặc.

Kỳ quái hơn chính là hoa văn và đường vân trên con dao ngọc thạch nhỏ này chỉ được chạm khắc lên mặt trước của con dao này, đại khái chỉ chiếm khoảng một phần năm của con dao.

Vì sao nhỉ?

Quý Dữu thầm nghĩ, nếu như là mình chắc chắn sẽ không chỉ dùng một bộ phận nào đó để vẽ mà là muốn sự dụng toàn bộ diện tích của con dao ngọc thạch……

……

Từng câu hỏi này đến câu hỏi khác lần lượt xuất hiện.

Đối với Quý Dữu mà nói, đều là những bí ẩn chưa có lời giải đáp.

Tại phòng học, tất cả sinh viên đều chuyên tâm nhìn chằm chằm vào con dao ngọc thạch, sau đó --- Trên bề mặt của con dao ngọc thạch lưu chuyển hoa văn càng ngày càng chậm, càng ngày càng tắc nghẽn --- Mắt thấy sắp hỏng đến nơi, Trình Dục lập tức đóng nắp dụng cụ rồi nhìn xung quanh lên án: “Này…… Thầy nói các trò này, mọi người kiềm chế chút nào, đây chính là 1 triệu điểm tín dụng đấy! Làm hỏng rồi các trò có đền cho thầy không?”

Các sinh viên hơi ngượng ngùng.

Phải biết rằng đây là đồ dùng cá nhân của giảng viên Trình Dục chứ không phải là giáo cụ của trường.

Trình Dục nói: “Mọi người đều thấy rõ ràng chứ?”



Các sinh viên: “Vâng! Thấy rõ ạ!”

Trình Dục giải đáp: “Hồn khí thấp cấp của đại sư Lâm Phong vì sao không chịu nổi những cái nhìn chăm chú và tinh thần lực dò xét của mấy ngàn người có mặt ở đây? Vấn đề thực sự nằm ở sự khác biệt của trận pháp. Trận pháp đồ của đại sư Thanh Dứu này các trò thấy cực kỳ đơn giản, chỉ có ít ỏi vài nét bút, nhưng ngài lại có ý tưởng khác biệt, cực kỳ khéo léo thể hiện trận pháp đồ trên bề mặt của toàn bộ chất liệu khoáng thạch, đây thực sự là mở đầu hướng đi mới đầu tiên trong lịch sử chế tạo hồn khí cho đến hiện nay, và đó là duy nhất.”

“Có thể kinh nghiệm của thầy có hạn, đến nay còn không biết trận pháp đồ ngài ấy bố trí là cái gì, thuộc loại nào. Nhưng thầy đoán trận pháp đồ này là trận pháp đồ cao cấp, là chắc chắn. Bởi vì nó quá ổn định.”

“Tác dụng của trận pháp đồ chính là cố định, duy trì dòng chảy tinh thần, khiến tinh thần lực không ngừng lưu chuyển tuần hoàn trận pháp; nhưng thực ra nó cực kỳ yếu ớt, hơi vô ý là dễ dàng sụp đổ. Vừa rồi mọi người dù có tinh thần lực cấp E, cấp D, cấp B, hay cấp A…… Khi lúc nãy các trò dùng tinh thần lực thăm dò nó, dò xét nó, hành động này rất dễ dàng khiến nó sụp đổ. Nhưng trận pháp đồ của đại sư Thanh Dứu lại không có một chút dấu hiệu sụp đổ nào, cho nên thầy mới khẳng định nó nhất định là trận pháp đồ cao cấp.”

Trình Dục đứng ở trên bục giải thích, còn dưới bục lại rất yên tĩnh, toàn bộ đều nghiêm túc lắng nghe về hồn khí, về chế tạo hồn khí…… Loại tri thức này rất thưa thớt, sự hiểu biết của mọi người cũng không hề nhiều hơn Quý Dữu.

Nhưng sự khác nhau của trận pháp đồ, ngoại trừ một số ít người thì gần như tất cả mọi người ở đây đều không nhận rõ được sự khác nhau ở chỗ nào.

Trình Dục giảng tiếp: “Món này của đại sư Lâm Phong thì vừa rồi mọi người cũng đã tự mình thử, những đường nét của trận pháp đồ này nhìn thì phức tạp, có vẻ như còn cao hơn cả đại sư Thanh Dứu rất nhiều, nhưng các trò cũng thấy hiệu quả rồi, tính ổn định của trận pháp này rất kém, có ngoại lực tác động, chỉ cần va chạm hoặc va chạm nhẹ một cái là nó rất dễ sụp đổ. Cho nên nó mới là vật phẩm tiêu hao chỉ dùng một lần, dù sử dụng bình thường, không có ngoại lực tác động thì trận pháp đồ này nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì sáu đến tám tháng là sẽ tự sụp đổ.”

Quý Dữu: “!!!”

Còn có tình huống như vậy?

Thật sự thêm kiến thức.

Mặt khác, trận pháp đồ là cái gì?

Nếu Trình Dục không nói thì căn bản là trước kia Quý Dữu chưa từng nghe đến.

Vẫn luôn cảm thấy những thứ mình không biết, không hiểu thật sự quá nhiều, quá nhiều.

Trên bục.

Trình Dục mỉm cười: “Đương nhiên là thầy cũng không nói đại sư Lâm Phong có trình độ kém hơn đại sư Thanh Dứu rất nhiều, chỉ là hai người có cách hiểu và kỹ thuật khác nhau về hồn khí, về trận pháp, về chế tác hồn khí, về trận pháp đồ…… Vân vân, sự hiểu biết về những tri thức này của thường dân như chúng ta cực kỳ phiến diện. hai vị đại sư có thể tự mình chế tác hồn khí đều đáng giá mọi người tôn kính và khâm phục.”

Hoan hô ---

Tràng vỗ tay vang lên từ dưới bục.

Trình Dục cất con dao ngọc thạch nhỏ của mình đi, đồng thời cũng đóng gói cẩn thận khuyên tai hồn khí mượn từ chỗ Thịnh Thanh Nhan, tuy rằng anh ta rất muốn lén lừa gạt nhưng trước công chúng thì hiển nhiên không làm được chuyện này.

Vẻ mặt của Trình Dục nhuốm đầy tiếc nuối và đau lòng: “Bạn học Thịnh Thanh Nhan, cảm ơn trò đã cung cấp hồn khí của đại sư Thanh Dứu triển lãm cho mọi người xem, để mọi người thưởng thức được những phong cách khác nhau của hai đại sư.”



Thịnh Thanh Nhan làm chuyện gì đều không thèm để ý không thèm để bụng vừa nghe được câu này lập tức đứng dậy chạy nhanh lên bục giảng lấy khuyên tai hồn khí của mình về.

Ôi chao!

Lại chậm một bước thì sợ không lấy được mất.

Như vậy là có thể khiến bé con đáng yêu tức chết nha……

Thịnh Thanh Nhan giữ rịt khuyên tai hồn khí của mình như bảo bối rồi đeo lên dái tai của mình. Khỏi nói, thằng nhóc này có khuôn mặt đẹp đẽ quyến rũ, có thể là nam có thể là nữ, có thể công có thể thụ, khuyên tai màu hồng phấn này phối hợp với cậu ta lại cực kỳ hài hòa, không hề cảm thấy bất ngờ.

Nếu đổi thành người khác, ví dụ như Louis, Lance hoặc là Nhạc Tê Quang, Thẩm Trường Thanh đeo trang sức nữ tính như vậy thì hình ảnh đó thật không dám làm người nhìn.

Quý Dữu âm thầm cảm thán.

Thịnh Thanh Nhan lại rất cảnh giác, dùng vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm Quý Dữu và Sở Kiều Kiều: “Hai cậu nhìn chằm chằm vào khuyên tai của người ta là muốn làm gì nha? Bất cứ ai cũng đừng nhớ thương nha, người ta có chết cũng sẽ không nhường nha……”

Quý Dữu: “Hiếm lắm đấy.” Cô không hiếm lạ một chút nào, bởi vì thứ đồ chơi kia không có ích lợi gì với cô.

Sở Kiều Kiều: “Hứ!” Ngoài miệng thì nói hứ nhưng thực ra lại hâm mộ chết được. Hồn khí có thể sử dụng ba năm trở lên như vậy thì Sở Kiều Kiều cũng muốn.

Ngữ điệu và vẻ mặt của Thịnh Thanh Nhan đều mang theo vẻ đắc ý: “Tối nay hai cậu muốn ngồi canh cửa tiệm của đại sư cùng người ta hay không nha? Nói không chừng may mắn lại cướp được một cái nha……”

Đôi mắt Sở Kiều Kiều vừa mới phát sáng thì nghe Quý Dữu nói với vẻ chẳng hề để ý: “Cậu cho rằng đêm nay đại sư có hàng mới?”

Thịnh Thanh Nhan tràn đầy chờ mong: “Rất có thể nha.”

Quý Dữu gạt phăng: “Tỉnh lại đi, đêm nay cô ấy sẽ không có hàng mới đâu.” Lòng còn đang đau chết đi được, nơi nào còn có tâm tình chế tác cho mọi người.

Thịnh Thanh Nhan không tin: “Không…… Nhất định ngài sẽ có.”

Quý Dữu nói: “Có lẽ giờ phút này cô ấy đang ở một góc nào đó âm thầm khóc lóc thảm thiết, cảm thấy bản thân đang bán rẻ đấy.”

Thịnh Thanh Nhan: “Không thể nào nha! Sao đại sư có thể không biết giá hàng mà hối hận nha? Đại sư của tớ tuyệt đối không có khả năng ngốc như vậy nha……”

Quý Dữu: “ha hả……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.