Quả thực Sân Vắng Hoa Lạc biết vậy chẳng làm, não tàn nói chính là mình sao?
Quả nhiên ---
Người khác nói mình ngu xuẩn đều không phải không có đạo lý.
Oa oa oa ~
Cậu ta muốn hủy tiền cược nhưng tiền đã rời tay thì không có cách nào hủy bỏ được.
Cậu ta muốn quay trở lại hai giây trước, trong khi người khác mắng mình ngu ngốc trước mặt chính mình thì cậu ta càng nên yên lặng nhẫn nhục mới phải.
Ngàn không nên, vạn không nên mất đi lý trí xúc động đi đặt cược.
Mấu chốt là bản thân còn đặt đồ ngốc rách nát kia thắng mới chết chứ.
Có vấn đề.
Nhất định là có vấn đề.
Sân Vắng Hoa Lạc luôn cảm thấy gần đây bản thân xui xẻo lạ thường, thậm chí cậu ta còn nghĩ có nên tìm chùa miếu gì đó từ viễn cổ mà vái lạy hay không đây?
Không nói đến Sân Vắng Hoa Lạc hối hận như thế nào nữa, trên đấu trường, đối thủ này của Quý Dữu dường như đang trêu chó chọc mèo vậy, cậu ta vẫn luôn điều khiển cơ giáp chạy vòng vòng khắp đấu trường, bản thân cơ giáp của cậu ta thiên về loại hình tốc độ; còn cơ giáp đồ cổ của Quý Dữu không chỉ động lực kém mà nguồn năng lượng dự trữ cũng cực kỳ ít ỏi đến đáng thương, nói cách khác Quý Dữu muốn gia tốc chạy cũng cần suy xét đến cách sự dụng nguồn năng lượng sao cho hợp lý……
Một chữ: Khó.
Đối thủ thấy Quý Dữu không đuổi theo thì lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-dong-nat-o-tinh-te/3101136/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.