Chương trước
Chương sau
Quý Dữu lưu luyến trong mỗi bước đi, lòng thì mong chờ đột nhiên bác sĩ La nói cho mình rằng kết quả kiểm tra xảy ra vấn đề; nhưng bác sĩ La, Mục Kiếm Linh, hiệu trưởng Hồng, không một ai trong số họ gọi cô trở lại.

Quý Dữu dịch nửa bước, lại dịch nửa bước……

Sau đó --- Mông dịch một lúc lâu mà cô còn chưa đi ra khỏi phòng thí nghiệm làm Mục Kiếm Linh đen mặt mắng: “Còn không đi là muốn ở lại cắt miếng hiến thân cho nghiên cứu khoa hoạc hay muốn tôi đá mông thì trò mới bằng lòng rời đi?”

Quý Dữu nghe thấy thế thì chạy nhanh như chớp.

Mục Kiếm Linh cắn răng: “Đồ vô sỉ.”

Bác sĩ La hơi kinh ngạc: “Kiếm Linh, gần đây cô nóng tính quá đấy……”

Mục Kiếm Linh nghẹn lại.

Khuôn mặt của bác sĩ La mang theo nụ cười: “Đám sinh viên nghịch ngợm đúng là dễ dàng nổi giận.”

Mục Kiếm Linh lườm hiệu trưởng Hồng đang rung chân giả vờ không nghe thấy: “Dạy lần này xong tôi sẽ không dạy đám nhãi ranh năm nhất này nữa.” Không có một đứa nào khiến mình bớt lo.

Hiệu trưởng Hồng tiếp tục rung chân giả vờ không nghe vào.

Bác sĩ La cười nói: “Nhưng thật ra tôi thấy dạy đám nhãi ranh năm nhất rất thú vị mà, thường xuyên có cơ hội nhìn thấy bọn chúng luống cuống tay chân, làm trò hề, cảnh tượng đó thật sự cực kỳ thú vị.”

Mục Kiếm Linh nghe xong rất tán đồng: “Dạy đám nhãi con đó cũng chỉ có chút lạc thú này.”

Thấy thời gian không còn sớm, hiệu trưởng Hồng ngừng rung chân rồi nghiêm mặt lại: “La Vi, số liệu bảo cô làm đã xong chưa?”

Bác sĩ La gật đầu: “Đã làm xong rồi.”

Mục Kiếm Linh cau mày: “Có thể che giấu được cao tầng không? Cứ cảm thấy tình hình gần đây có chỗ không thích hợp, tôi không hy vọng học trò của tôi xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.”

Hiệu trưởng Hồng chau mày, giây lát sau, mày dãn ra rồi xua xua tay, giọng điệu rất bá đạo cuồng ngạo: “Dù không thể lừa được thì sao? Hồng Giang tôi đây còn chưa chết đâu! Đừng hòng ai nghĩ đến việc cướp người trong tay Hồng Giang tôi!”

Mục Kiếm Linh giễu cợt: “Với cái cơ thể tàn tạ này của thầy thì vẫn kiềm chế chút đi, học trò của tôi tôi sẽ tự bảo vệ.”

“Đây cũng là học trò của tôi……” Hiệu trưởng Hồng há mồm chuẩn bị bác bỏ câu nói của Mục Kiếm Linh thì bác sĩ La đã nhanh chóng cắt ngang cuộc đối chọi gay gắt giữa hai người: “Số liệu sẽ không xuất hiện vấn đề cho nên hai người đừng lo lắng sốt ruột.”

Hiệu trưởng Hồng hỏi: “Số liệu cơ thể và tình huống chính xác của nhóc con này là như thế nào?”

Mục Kiếm Linh cũng ngừng nói, sắc mặt nghiêm túc lên.

Bác sĩ La cong khóe miệng lên: “Số liệu chính xác chính là phần mà tôi đã đưa cho bạn học Quý Dữu xem, tôi không hề động tay động chân.”

Mục Kiếm Linh sửng sốt: “Hử?”



Hiệu trưởng Hồng ngừng rung chân, ông ta hỏi lại: “Tình huống như thế nào?”

Bác sĩ La nói: “Lại nói đến thực tế, đúng là số liệu của trò ấy tăng trưởng có hơi quá nhanh, trong thời gian ngắn chưa đến nửa tháng mà thể chất đã tăng lên tới đỉnh cấp E, hạng mức giá trị tinh thần lực càng vọt lên tới cấp D, nếu đổi làm tình hình chung thì với tốc độ tăng lên này của trò ấy đúng là hơi dị thường, nhưng --- Không nên quên là Kiếm Linh đã lén trợ cấp trò ấy mấy viên đường đậu cao cấp, có đường đậu hỗ trợ thêm thì trò ấy có tốc độ này là hoàn toàn có khả năng.”

Mục Kiếm Linh phun ra một hơi, cô tức giận nói: “Cũng không uổng phí mấy viên đậu kia của tôi.”

Nếu thật sự không tăng lên chút nào thì Mục Kiếm Linh sẽ thật sự bị tức chết.

Hiệu trưởng Hồng hỏi: “Tình huống thực tế thì sao?”

Nếu tinh thần lực biến dị của Quý Dữu chỉ ít như vậy thì mọi người đã không phải sầu.

Bỗng nhiên bác sĩ La nghiêm mặt và nói: “Thể lực, hạng mức giá trị tinh thần lực tăng trưởng thì không thành vấn đề. Nhưng --- Tôi nghi ngờ cô bé này không chỉ tăng lên mấy thứ cơ bản này, cái trò ấy tăng lên có thể là không gian tinh thần.”

Nghe vậy, đồng thời cả hiệu trưởng Hồng và Mục Kiếm Linh chấn động.

Bác sĩ La nhìn về phía hai người: “Các thầy cô đều biết thực ra không gian tinh thần của một người là cố định, sẽ không tăng trưởng, cũng sẽ không mở rộng…… Nhưng tôi quan sát đến hạng mức giá trị tinh thần lực của bạn học Quý Dữu tuy chỉ là cấp D nhưng cường độ và lực duy trì vượt xa cấp D, đây thực sự rất không bình thường, trước mắt tôi không tìm thấy nguyên nhân có thể giải thích được.”

“Đương nhiên, vệc này không tìm thấy căn cứ, cũng không có cách nào luận chứng, đây chỉ là suy đoán của tôi.”

“Có lẽ không gian tinh thần của trò ấy vốn rộng lớn hơn người khác. Nhưng --- Lần trước tôi kiểm tra cho trò ấy cũng không có cảm giác rõ ràng như vậy, tôi có thể khẳng định nhất định biến hóa này đã phát sinh trong khoảng thời gian này.”

Nói xong, bác sĩ La đưa một phần số liệu cho hai người xem.

Mục Kiếm Linh và hiệu trưởng Hồng nghiêm túc lật xem.

Xem xong, hiệu trưởng Hồng cau mày: “Có lẽ cô đoán đúng, có lẽ là sai. Nhưng chuyện này chúng ta biết là được, đừng truyền ra ngoài.”

Bác sĩ La gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Giữa mày của Mục Kiếm Linh nhăn đến mức dường như có thể kẹp chết ruồi bọ: “Ban đầu tưởng rằng tinh thần lực chỉ là biến dị nhưng không ngờ trên người nhóc con này lại phiền toái như vậy.”

Bác sĩ La nói: “Chúng ta cần nói cho bạn học Quý Dữu không?”

Hiệu trưởng Hồng xua tay: “Không gian tinh thần tăng trưởng là tốt hay xấu thì trước mắt cũng không thể hiểu hết được, huống hồ chúng ta không có bất kỳ luận cứ chứng minh suy đoán này của cô, cho nên…… Tạm thời không cần nói cho con bé.”

Nói cho Quý Dữu?

Kết quả tạo thành hiệu quả trái ngược thì sao?

Hồng Giang ngẫm nghĩ rồi dặn dò: “Tình huống hiện tại của trò ấy xem như phát triển tốt, dù sao không nhìn ra khả năng nguy cập đến tính mạng. Kiểm tra định kỳ cho trò ấy là được, chúng ta cũng không cần quá khẩn trương, nếu thật sự phát hiện vấn đề thì nói cho trò ấy để trò ấy phối hợp cũng không muộn.”



Bác sĩ La gật đầu: “Được ạ.”

Hiệu trưởng Hồng nhìn Mục Kiếm Linh đang nhíu chặt mày rồi nói: “Nhóc con phế vật biến dị hơi đặc thù mà thôi, cũng không cần khẩn trương quá.”

Mục Kiếm Linh cau mày, không hé răng.

Một lúc sau mới đột nhiên nhớ tới một chuyện, Mục Kiếm Linh ngẩng đầu nhìn về phía hiệu trưởng Hồng: “Đúng rồi, Lão Giang, đúng thật là sợi tinh thần của nhóc con rất mẫn cảm với đồ uống làm từ trà Vân Vụ…… Trà Vân Vụ trong tay tôi chỉ chưa đến một hai lượng, bên thầy có còn không?”

Ngón tay của hiệu trưởng Hồng run lên.

Mục Kiếm Linh: “Có còn không?”

Trong mắt của hiệu trưởng Hồng lộ ra vẻ đau lòng, ông mắng mỏ: “Con nhóc này miệng kén chọn quá cơ. Uống gì không được cứ phải uống trà Vân Vụ!”

Mục Kiếm Linh: “Vậy, rốt cuộc là thầy có hay không?”

Hiệu trưởng Hồng cắn môi: “Không có!”

Mục Kiếm Linh: “Hử? Dù sao hàng tồn của tôi cũng hữu hạn thôi, thứ này cũng không dễ mua, nhóc con đó muốn ăn, giá 5 nghìn điểm tín dụng một ly, rốt cuộc tôi cũng không có mặt mũi mở miệng kể lể, không có 50 nghìn một ly thì truyền ra còn mất mặt.”

Mấu chốt là: 50 nghìn 1 triệu còn không mua được trà sữa Vân Vụ, bán với giá rẻ còn bị oắt con này ghét bỏ chỉ mua một phần năm!

Chuyện này thật sự là Mục Kiếm Linh không mở miệng nổi.

Hiệu trưởng Hồng giật giật khóe miệng: “Trong tay tôi cũng chưa đến 3 lượng đâu.”

***Lượng: 50g (Hệ quy đổi sau năm 1959) (wikipedia)

Mục Kiếm Linh: “Đủ dùng một thời gian. Dù sao một lần dùng chỉ mấy gam mà thôi.”

Hiệu trưởng Hồng: “……”

Mục Kiếm Linh: “Hiện tại lấy ra đưa cho tôi đi.”

Hiệu trưởng Hồng: “……”

Ông còn quỵt nợ được sao?

Chịu đựng cơn đau cắt thịt, hiệu trưởng Hồng lấy ra một cái bọc trong nút không gian của ông ra rồi ném cho Mục Kiếm Linh, lập tức Mục Kiếm Linh cất vào nút không gian của cô.

--- Tốc độ tay nhanh thật.

Hiệu trưởng Hồng bĩu môi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.