Từ nhỏ, Vạn Mặc Mặc đã là một cô bé ngoan, bé không ăn trộm, không tranh giành, không giết người, không phóng hỏa, tối đa cũng chỉ nhỏ mực nước vào cốc của bạn học, để con nhện trong hộp cơm, để kẹo cao su trong bàn học. Trừ những điều này ra thì bé thật sự là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn, ít nhất thì bé cho là như vậy .
Vạn Mặc Mặc ghét nhất tên của mình, bởi vì mỗi lần viết tên đều phải viết rất lâu, bé ước mình gọi là Vạn Nhất Nhất, như vậy thì có thể viết ít đi rất nhiều chữ. Gọi Vạn Nhất thì càng tốt, ngay cả họ mà bỏ được thì càng tốt hơn nữa. Như vậy thì tại chỗ ghi họ tên ở bài kiểm tra, bé chỉ cần viết một nét ngang là xong.
Bé cảm thấy mình là một đứa trẻ rất biết giảng đạo lý, có tâm sự gì cũng thương lượng cùng ba. Cho nên bé nói chuyện sửa họ tên cho ba Vạn Niên Thanh. Không nghĩ tới người ba luôn luôn thương bé, vẻ mặt biến thành rất khó coi.
"Dao Dao, con chúng ta muốn đổi họ." Ba vô cùng khổ sở nói với mẹ. Vạn Mặc Mặc cảm thấy ba Vạn Niên Thanh cái gì cũng tốt, dù có chuyện cũng đều báo cáo với mẹ, điểm ấy thì không tốt chút nào. Cũng không phải bé ghét mẹ, chẳng qua là có nhiều chuyện nếu mẹ biết được thì sẽ không có khả năng thực hiện được.
"Đổi họ? Muốn họ Mạc sao? Được, về sau sẽ gọi là Mạc Loan Loan." Giọng nói của mẹ thật bình tĩnh, hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-dam-dap-anh-di/3029706/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.