Từ trước đến nay Kiều Tiểu Tuệ luôn là người có kế hoạch. Mỗi ngày đều quy định giờ giấc thức dậy, giờ giấc rửa mặt ăn cơm, giờ giấc đến trường đi học, mười mấy nămchưa bao giờ thay đổi.
Khi gần thi đại học thì cô dành thêm nửa giờ trước khi rời giường để chạy thể dục, hết sức hăng hái.
Đáng tiếc kế hoạch không tồn tại lâu, ngay ngày đầu tiên thi vào trường đạihọc, Kiều Tiểu Tuệ đúng giờ rời giường, khi đang nhàn nhã rửa mặt, MẹTiểu Tuệ bất ngờ: “Còn dư bao nhiêu thời gian đâu mà con chậm chạp vậy?Địa điểm thi và trường cách xa nhau lắm biết không?”
Kiều TiểuTuệ ngây người một chút, vội nhìn sang đồng hồ, phát hiện đồng hồ báothức chạy sai nửa giờ. Cô lập tức hét lên vội vàng cầm sữa và bánh mìchạy ra khỏi cửa, thời gian từ khi ra khỏi nhà đến trường mất khoảng 40phút.
Thật không thể ngờ được, nhờ vào việc đồng hồ chạy sai nửagiờ đã làm cuộc sống của Kiều Tiểu Tuệ từ đó rẽ sang một hướng không thể tưởng tượng được.
Đợi vất vả một hồi thì xe bus mới đến, trên xe chật cứng người, Kiều Tiểu Tuệ dùng sức chín trâu hai hổ mới chen đượclên xe, người vã đầy mồ hôi.
Mỗi một trạm lại có thêm người lênxe, xe lảo đảo chạy về phía trước, vừa đến gần trường thì có một cặp lên xe, sau khi lắc lư 20 phút thì trên xe không còn lại mấy người, chỉ cóKiều Tiểu Tuệ trường học ở xa nên còn ngồi lại trên xe.
Tính toán lại thời gian, tính toán khả năng kẹt xe và sự hỗn loạn của đường xá,từ đây đến trường còn mất khoảng 20 phút nữa, như vậy thì quá sát giờthi. Kiều Tiểu Tuệ quyết định thật nhanh, ở trạm tới, Kiều Tiểu Tuệxuống xe chạy bộ khả năng sẽ đến trường nhanh hơn.
Ai ngờ sự việc ngoài ý muốn đã xảy ra. Vì chỉ lo cắm đầu chạy cho nhanh đến nơi, khichạy qua một ngõ nhỏ cô đã va vào một chiếc xe đạp mới cóng, mà còn làxe đua nữa.
Tốc độ cả hai đều rất nhanh, nên khi va vào nhau,Kiều Tiểu Tuệ bị thương không nhẹ, còn chiếc xe thì không bị gì, chấtlượng thật không tồi mà!
Người trên xe vội vàng chạy đến chỗ cô,nhìn vết thương trên đùi của Kiều Tiểu Tuệ chảy máu không ngừng, vộinói: “Tôi mang cô đến bệnh viện.”
“Tôi muộn giờ thì đại học mấtrồi…” Đến lúc này mà giọng nói phát ra của Kiều Tiểu Tuệ vẫn vô cùngbình tĩnh, còn lại có 5 phút nữa thôi.
Người kia mở to mắt, vỗ đùi: “Chỗ nào, tôi đưa cô đi.”
“Trường trung học 13.”
“Mẹ kiếp, là chỗ nào vậy, tôi không biết chỗ đó!” Từ sau khi tốt nghiệp sơtrung, anh chưa từng tiếp xúc lại với trường học, trừ bỏ những trườnganh đã học qua, còn lại một trường anh cũng không biết!
“Tôibiết.” Kiều Tiểu Tuệ vẫn rất bình tĩnh, chỉ cần đến trước nửa giờ đầutiên của giờ thi là được rồi. Với lại hôm nay thi ngữ văn, hai tiếngrưỡi, thông thường cô làm ngữ văn bấy nhiêu thời gian cũng đủ rồi.
“Chỉ đường nhé!” Người kia đặt Kiều Tiểu Tuệ ngồi sau xe, xé một đoạn vảitrên tay áo xuống, quấn trên đùi Kiều Tiểu Tuệ: “Một lát sẽ không chảymáu nữa!”
“Ừm” cô gật đầu, loại vết thương ngoài da này, chỉ cầnkhông trúng vào động mạch, không cần băng bó thì một lát sau máu sẽngưng chảy thôi.
Kiều Tiểu Tuệ ngồi sau lưng người kia, anh taquả thực đã đem xe đạp biến thành Ferrari, cô nhìn thấy những chiếc xemáy bị anh bỏ lại đằng xa sau lưng mình….
Vừa nhìn thấy trường 13 thì cũng là lúc tiếng chuông cuộc thi vang lên, Kiều Tiểu Tuệ nhẹ nhõmthở một tiếng, cuối cùng cũng đến kịp giờ thi rồi.
Không ngờ người kia hỏi: “Tiếng đó là tiếng gì vậy?”
“Đây là tiếng chuông thông báo thi của trường 13, đi vòng qua là cửa Đông là đến cửa chính, phải đi khá xa nếu chạy nhanh một chút thì cũng được.”
“Mẹ kiếp! Đến giờ thi tới nơi rồi còn cửa lớn của nhỏ gì nữa, tôi không học trung học cũng biết con đường ngắn nhất là gì nữa đó!” Nói xong anhdựng xe, đem Kiều Tiểu Tuệ xuống, chỉ vào bức tường cao trước mắt: “Trèo tường đi!”
Kiều Tiểu Tuệ nhìn cái chân bị thương của mình, lạinhìn độ cao của bức tường, tự cảm thấy cho dù mình bình thường mạnh mẽchắc cũng không leo được bức tường thế này.
“Nhìn gì vậy, có anh trai đây!” Người kia vỗ ngực, ôm Kiều Tiểu Tuệ chỉ lên vai mình: “Leo lên!”
Kiều Tiểu Tuệ là người khi đã quyết định điều gì thì không bao giờ do dự, đã bị người ta khiêng đến thế này rồi, còn do dự gì nữa đâu, bấy giờ bámlấy đầu tường, dùng sức leo lên, sau đó mới tự hỏi, vậy làm sao xuốngđây? Ai ngờ cô mới leo đến đầu tường, thì một chiếc xe đạp bay qua, trực tiếp rơi xuống đất, bánh xe từ tròn thành méo luôn rồi.
Lúc nàyngười kia cũng đã ngồi trên đầu tường, ôm Kiều Tiểu Tuệ nhảy xuống, anhta nhảy rất vững vàng nên Kiều Tiểu Tuệ hoàn toàn không thấy sợ hãi.
Ngay sau đó anh ôm Kiều Tiểu Tuệ đặt sau xe, hướng về trường học cách đókhông xa chạy đi, bánh xe méo mó chạy đảo qua đảo lại, xóc nảy trênđường khiến dạ dày cô như muốn nhảy cả ra ngoài.
Tới chỗ, anh đẩy ngã xe, cũng không nghỉ, ôm Kiều Tiểu Tuệ chạy vội lên lầu. Bảo vệ muốn ngăn anh lại bị anh một cước đá văng, thừa lúc người kia chưa kịp phảnứng tiếp tục hướng tòa nhà chạy tới.
Vọt tới tầng cao nhất, anh mới cúi xuống hỏi: “Em thi phòng nào? Chỗ nào vậy?”
“Phòng 109, ở lầu 1…”
“Mẹ kiếp!” người kia chửi một tiếng, lại ôm người chạy xuống, tòa nhà nàytổng cộng sáu tầng, từ lúc anh leo tường xuống tới giờ thời gian toànđặt ở mấy tầng lầu.
Tới lầu một, liền thấy người bảo vệ gặp lúc nãy, anh ta còn dẫn thêm hai người nữa, xông lên: “Các người làm gì ở đây?”
Người kia không để ý, ôm người chạy còn nhanh hơn mấy người kia, đến phòng109, một cước đá văng cửa phòng, la lên: “Ở đây còn một người, cô ấy đến muộn mấy phút thì thu bài cô ấy chậm mấy phút đấy!”
Kiều TiểuTuệ bị anh ta ôm trong ngực cảm thấy thật mất mặt. Phòng thi 2 giám thịcộng thêm tất cả thí sinh là 31 người, 62 con mắt nhìn chằm chằm cô, áplực thật lớn mà, cô đem đầu vùi vào lòng người kia, không dám ngẩng lên. Thật may là trường thi không phân người học cùng lớp thi cùng, nếukhông thì quá mất mặt rồi!
Sau khi ôm Kiều Tiểu Tuệ đến chỗ ngồixong, người kia bị hai bảo vệ túm ra cửa, đằng xa còn nghe thấy tiếnganh ta: “Buông ra, tôi còn phải chờ cô ấy thi xong để mang cô ấy đếnbệnh viện nữa!”
Cũng từ xa vọng lại tiếng quát của bảo vệ: “Ra ngoài kia mà chờ!”
Kiều Tiểu Tuệ cầm bài thi, tâm tư phiêu đãng, thật tiếc, còn chưa biết tên….
Sau khi thi xong, Kiều Tiểu Tuệ khập khiễng ra ngoài, nhìn cửa lớn bước chân có chút hư ảo.
Lúc này bên cạnh có tiếng gọi: “Cô bé què chân 109, tôi ở đây này!”
Cô quay đầu nhìn lại, người buổi sáng chở cô trên chiếc xe đạp quái dịđang đứng bên tường canh chừng cái gì đó. Nói là canh chừng vì người kia cứ hết nhìn đông lại nhìn tây, như là đang trốn tránh ai.
KiềuTiểu Tuệ bước thấp bước cao đến bên cạnh anh, anh vội chạy đến ôm cô:“Người bảo vệ cửa lúc nãy không cho tôi vào sân trường đợi, chắc chắnanh ta còn tức tôi lúc nãy đá anh ta một cái đó mà!”
Kiều TiểuTuệ muốn nói là trong thời gian thi, những ai đến đón thí sinh đều không được vào sân trường, tất cả đều phải đứng ở cổng, chỉ có người thầnthông quảng đại như anh mới vào được thôi. Vào bằng cách nào thì cô cóthể tưởng tượng được, vì ban đầu chỉ có bánh xe sau bị cong, bây giờ cảbánh trước cũng cong luôn rồi.
Cô bị anh đặt ngồi sau xe, tiếp tục xóc nảy chạy ra khỏi cổng, vượt qua tất cả thí sinh trên đường.
Lúc xử lý miệng vết thương Kiều Tiểu Tuệ cũng cẩn thận quan sát người kia.Rất cao, dáng người không tồi, lúc nãy ngồi sau xe cô vụng trộm sờsoạng, có cơ bụng. Chân dài, quần vừa vặn hai chân, nhìn qua rất có sứcbật, hèn gì chạy trốn nhanh như vậy, một cước lúc nãy của anh chắc người bảo vệ kia phải đau lắm…
Cô ngẩng đầu nhìn mặt anh, người kiacũng thấy cô đang nhìn trộm, anh nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răngkhểnh nhỏ, cực kỳ đáng yêu, trong nháy mắt giết chết Kiều Tiểu Tuệ, côcũng muốn có răng khểnh nữa!
“Kiều Tiểu Tuệ, anh tên gì?” Trên đường xóc nảy trở về, cô hỏi anh.
“Anh Dương, gọi là anh Dương được rồi!”
“A. Dương Dương.”
“Mẹ kiếp! làm sao em biết anh tên Mạc Dương Dương? Không được, gọi là anh Dương thôi!”
“Dương Dương.”
“Mẹ kiếp!”
Kiều Tiểu Tuệ được công nhận là tài nữ, thi đậu đại học y là chuyện bìnhthường, dù mang vết thương ra trận cũng không ảnh hưởng đến năng lực của cô. Thi đậu đại học y là chuyện vinh dự của cả nhà, trong trường thìdán bảng vàng danh dự, ai gặp cũng đều chúc mừng, riêng chỉ có một người không vui.
“Em đi thủ đô anh nhớ em làm sao bây giờ?” Trước khi đi Bắc Kinh một ngày Mạc Dương Dương kéo người ra nói chuyện.
“Đưa ảnh chụp cho anh.”
“Mẹ kiếp! ảnh chụp không thể ôm, không thể hôn, không thể sờ!”
“Người thật anh cũng chưa hôn được, nhưng anh chụp anh có thể hôn đấy chứ!”
“Mẹ kiếp! Người thật anh mới hôn được chứ!” Mạc Dương Dương liền ôm KiềuTiểu Tuệ giở trò đùa bỡn lưu manh, kết quả chưa kịp làm gì thì “Bẹp” bịngười ta hôn một cái!
Kẻ luôn bưu hãn Mạc Dương Dương ngây ngườinhư phỗng tại chỗ, trước giờ toàn anh đùa giỡn người khác, vậy mà lầnnày lại bị người khác đùa giỡn! Kiều Tiểu Tuệ mặt không đổi sắc, cứ nhưchưa từng xảy ra chuyện gì nhìn Mạc Dương Dương.
“Mẹ kiếp! Anh bị đùa giỡn ư?!”
“Em chịu trách nhiệm!”
“Hả?”
“Không muốn sao? Vậy thì quên đi!”
“Muốn, muốn, muốn, muốn!” mấy chữ “muốn”liên tục mà âm điệu ngày càng cao hơn, Mạc Dương Dương lẻn lên phía trước ôm Kiều Tiểu Tuệ: “Hôn lại cái nữa!”
Kiều Tiểu Tuệ đẩy cái mặt sát mình ra: “Sau này còn cưỡi xe đạp chở em không?”
“Có chứ!”
“Có đi Bắc Kinh thăm em không?”
“Đương nhiên rồi! Có chết cũng phải đi!”
“Sửa bánh xe đạp chưa?”
“Lười sửa, vẫn chạy rất tốt!”
“Được, vậy hôn đi!”
“Hả?”
“Lúc nãy em hôn anh. Giờ đổi lại là anh chứ!”
Sau này theo tổng kết của Mạc Dương Dương, sở dĩ anh cưới Kiều Tiểu Tuệchính bởi vì cả thiên hạ này không ai theo kịp suy nghĩ của anh, anhluôn vượt quá mức qui định. Duy chỉ có Kiều Tiểu Tuệ là luôn suy nghĩtrước anh một bước, cưỡi xe đạp cũng đuổi không kịp. Nghe đồn về sau anh mua xe việt dã là để đuổi kịp ý nghĩ của vợ, dù sao thì xe đạp cũngchậm quá mà.
Thời điểm lúc đầu hai người họ lấy nhau, người nhàKiều Tiểu Tuệ sống chết không đồng ý.Đường đường là nghiên cứu sinh màlại lấy một thằng lưu manh không ra gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]