Ân Thiên Lãng đứng dậy, quyết định tạm thời cách giường xa một chút.
Hoa Chiêu lúc đầu không hiểu, rõ ràng vừa rồi đến khúc cuối anh còn hôn đến mức không kìm chế được, lại nhìn thần sắc khắc chế trêи mặt anh, nghĩ kỹ mới ý thức ra được nguyên nhân.
Nếu như lúc bình thường muốn anh ngừng lại giữa chừng là không thể nào, Hoa Chiêu không nhịn được mà muốn trêu chọc anh, cô cong môi cười, vẫy ngón tay, mềm giọng gọi anh, “Thiên Lãng ca ca!”
Anh chỉ cảm thấy trong lòng có một trận tê dại, lập tức chuyển mắt đi chỗ khác, căn bản không dám nhìn vào mặt cô, trong đầu lại không nhịn được hiện ra đôi mắt xinh đẹp và đôi môi đỏ thẫm kia, yết hầu không nhịn được động một cái, cưỡng ép bản thân đi tới trước dưới quạt điều hòa, đối mặt với gió lạnh thổi, mong mỏi dùng từng trận gió thổi bớt sự nóng bỏng trong cơ thể mình.
Không nghe thêm động tĩnh nào, anh quay đầu lén nhìn một chút, Hoa Chiêu vừa lúc đang chống cằm nhìn anh cười, anh có chút ảo não và ngại ngùng, xem xét trước sau rồi lên tiếng, “Có muốn xem tivi không?”
Nói xong không đợi cô đáp, cầm lấy điều khiển, mở tivi lên.
Hoa Chiêu cười ra tiếng, anh quay đầu trừng cô, hung dữ lại có chút đáng thương.
Không lâu sau, chú Trương và thím Trương tới, mang theo cơm nước phong phú, còn dọn dẹp cả một hành lý để có đồ thay.
Hai người là người ở lâu năm tại Ân gia, từ lúc trẻ đã ở chỗ Ân gia làm việc.
Chú Trương lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-dai-nhan/1806827/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.