#Edit: Tuyệt Vời!
~~~~~~$~~~~~~~
Ở ngay lúc hai người quấn chặt lấy nhau thì bỗng có một cuộc điện thoại gọi đến, người gọi đến không ai khác chính là Tần Văn Trọng.
Hoa Chiêu thở lay lắt, cả người mền nhũn không còn sức lực nên người nhận điện thoại vẫn là Ân Thiên Lãng.
Giọng nói tất nhiên chẳng thể nào dễ chịu cho được, "Có chuyện gì?"
Tần Văn Trọng giật thót, "Ân tổng?"
"Ờ."
"Hoa Chiêu có đó......không?"
Ân Thiên Lãng nhìn Hoa Chiêu mặt mày ửng hồng ghé trong lồng ngực mình, lập tức muốn dập máy.
Hoa Chiêu lườm nguýt hắn một cái, đoạt lại di động, "Alo!"
Lắng nghe một tiếng "alo" này, thật làm người ta có phần suy nghĩ sâu xa, âm cuối có chút thỏ thẻ nói không ra hơi, nếu không nghe kỹ thì cũng chẳng thể nào phát hiện ra.
Làm một người từng trải, Tần Văn Trọng lại cẩn thận nhớ lại cảnh Ân tổng nói chuyện với giọng khó chịu vừa ban nãy, thì lập tức bừng tỉnh, không phải mình đã quấy rầy đến người ta đi?
Ho nhẹ một tiếng, "Ngày mai bắt đầu quay quảng cáo cho Minh Châu, đến công ty trước 9 giờ sáng."
"Đã biết."
Nhận được câu trả lời, Tần Văn Trọng vội vàng cúp điện thoại.
Ân Thiên Lãng nhìn chằm chằm đôi mắt cô, thong thả đẩy mạnh, "Chuyện gì thế?"
Cô kìm không được khẽ rên rỉ ra tiếng, "Ngày mai đến công ty quay quảng cáo."
"Với ai?" Hắn khắc chế không dùng quá nhiều sức.
"Không biết, có lẽ một người."
"Tốt nhất là như thế." Trong lòng vừa lòng, hắn bắt đầu phập phồng mà đẩy nhanh hơn.
Cô có phần chịu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-dai-nhan/1806802/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.