Cô vẫn nghĩ rằng anh biết….nhưng chỉ có cô.
“Anh phải cùng tôi vào đó!”
“Đừng đùa! Cô đã không còn là một cô bé nữa, không cần cứ có chuyện gì là đitìm chỗ dựa dẫm, chàng trai kia là một người tốt, cô phải học cách nắmbắt đi!.” Dương Sĩ Bảo đưa Quý Tiệp một hộp cơm hộp, mặc cho Quý Tiệp cứ nói mãi nhưng nhưng vẫn không chịu theo cô vào.
“Nhưng mà tôikhông có tự tin. Anh biết tính tôi đan ông như thế nào, sẽ không có aiyêu loại người nào như tôi đâu.” Quý Tiệp không tự nhiên nâng cao cổ lên nói, cảm giác quần áo này quá hở hang rồi.
“Cô mặc vậy rất đẹp,không trách chút nào đâu, từ khi tôi biết cô đến nay, hôm nay chính làngày cô trông đẹp nhất đó.” Anh cố gắng dụ dỗ cô trở nên vui vẻ, QuýTiệp vẫn cứ cố tình tra hỏi tiếp.
Cô hơi hướng mắt lên nhìn chằmchằm vào anh, chứng tỏ như anh đang lừa gạt người vậy. “Tôi muốn mìnhtrông thật đẹp, tại sao khoé mắt anh giống như đang lừa dối tôi vậy?”
Cô không an tâm chạy vào trong xe anh, từ trong kính chiếu hậu không ngừng nhìn chính bản thân mình. “Ái chà! Lông mi của tôi dày quá, miệng cũngrộng nữa, hơn nữa tối qua còn thiếu ngủ, anh xem đi, mắt tôi bị thâmcuồng rồi…” Cô chạy tới, so với mắt mình thì mắt anh còn thâm cuồngnhiều hơn.
Dương Sĩ Bảo tức giận nhìn chằm chằm vào cô.
Rốt cuộc cô muốn đùa cợt anh đến khi nào thì cô mới vui cơ chứ?
“Vào đi!” Anh ra lệnh cho cô.
“Không muốn.” Cô mím môi khó chịu “Không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-da-man-cua-tong-giam-doc/79800/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.