Khi tỉnh lại Nguyệt Khiết thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ. 
Chỉ có ánh sáng vàng mập mờ, le lói qua từng kẽ hở nhỏ. 
Một căn phòng u ám và rùng rợn. 
Thi thoảng, cô còn nghe thấy những âm thanh rít gào của gió. 
Tại sao cô lại ở đây? 
Không phải là người khác? Hà cớ gì lại là cô cơ chứ? 
Trong lúc còn đang suy nghĩ và chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Lục Sắc tiến vào. Cô ta mặc một chiếc váy trắng tựa như tiên nữ, thong thả bước đến cực kì hiền từ. Mỗi bước đi của cô ta thật sự rất mê hoặc. Khí tức không giống người bình thường. 
Nguyệt Khiết nhìn cô ta với ánh mắt hình viên đạn, không có tình cảm. 
Lục Sắc vẫn xinh đẹp và quyến rũ như ngày nào. Nét đẹp của cô ta không chỉ thu hút đàn ông mà ngay cả phụ nữ cũng bị mê hoặc, sẵn sàng làm theo bất cứ thứ gì mà cô ta muốn. 
Nếu không phải cô có thù hận sâu sắc với cô ta thì bây giờ có lẽ cô cũng bị mê muội rồi. Mặc dù là kẻ thù nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng cô ta rất xinh đẹp. 
Lục Sắc tiến đến gần Nguyệt Khiết, dừng chân lại. 
Cô ta nở một nụ cười tinh khiết tựa tiên nữ giáng trần, song không ai biết rằng cô gái đó đã làm gì. 
Lục Sắc nói: 
- "Thời gian của cô đã kết thúc!" 
Nguyệt Khiết lại một lần nữa chẳng hiểu gì cả. Thời gian của cô đã kết thúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-cua-nu-phu-bi-bo-roi/2836753/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.