Mặt trời ló dạng, ánh nắng ấm áp nhưng chói lóa, xuyên qua cánh cửa sổ sát đất, chiếu sáng cả phòng ngủ, người trên giường vẫn hô hấp phập phồng có quy luật, mái tóc dài đen như mực lan tỏa trên chiếc gối màu trắng, làn da trắng nõn mịn màng, mũi cao ngay thẳng, cùng với đôi chân mày đậm càng làm nổi bật thêm. Tất cả, yên tĩnh, an nhàn, đẹp đến mức không gì sánh bằng.
Từ từ mở mắt ra, liền nhìn thấy chiếc áo khoác kia ở bên cạnh gối, vươn tay ra khỏi chăn, kéo nó qua, đưa lên mặt ngửi, um... hỗn hợp mùi hương cỏ cây và bơ vẫn không hề thuyên giảm.
Dường như nhớ ra điều gì, buông chiếc áo khoác ra khỏi mặt, tươi cười không chút kiềm chế vào buổi bình minh tỏa nắng. Ngồi dậy, móc giấy chứng minh trong túi áo khoác, tỉ mĩ quan sát: " Lâm, Tử, Quỳ, ha ha ha, cô có phát hiện ra đồ vật của cô không cánh mà bay không?"
Nhướng mày, nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất, trời trong xanh, xanh như biển, định sẵn sẽ là một ngày đẹp trời.
Lấy chiếc điện thoại ở tủ đầu giường, ngón tay linh hoat di chuyển trên màn hình cảm ứng: "Alo, tiểu Thành, chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn ra ngoài."
Cúp điện thoại, màn hình trên điện thoại vẫn còn sáng, ngó xem thời gian thì vẫn chưa đến 8 giờ, "haha, bữa sáng đặc sắc tôi cũng chưa ăn nữa."
Xốc chăn lên, Phương Y Ái đi đến phòng quần áo lớn như phòng ngủ, bên trong lấp lanh vô số trang phục, các loại trang sức đắt tiền nhìn muốn lóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-buc-hon/4425700/chuong-07.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.