Bác Thừa Ngôn vốn dĩ đang yên lành húp bát cháo loãng. Bỗng, một tên tự xưng là đại ca trong trại này này tiến lại gần anh. Hắn hung hưưng hất đổ bát cháo trên tay Bác Thừa Ngôn. Anh vẫn bình tĩnh không nói gì, chỉ đứng dậy nhẹ nhẹ nhàng nhàng phủi đống cháo hãy còn vương trên tay.
Cho rằng hành động đó của Bác Thừa Ngôn là khiêu khích chính mình, tên đại ca giơ chân đạp vào bụng anh một cái. Bác Thừa Ngôn đau đớn ôm bụng. Đôi mày anh nhăn lại. Nhưng là, từ đầu đến cuối, Bác Thừa Ngôn chưa từng phát ra tiếng động nào.
Khuynh Y thấy vậy nhếch môi cười.
Người đàn ông này, quả nhiên thú vị!
Tên lão đại đạp một cái hãy còn chưa đủ, liền giơ tay túm lấy đầu Bác Thừa Ngôn. Anh vẫn không chút phản khán, chỉ cau cau đôi mày lại. Khuynh Y nhìn thấy cũng có chút ngạc nhiên. Vị Bác thiếu tung hoành ngang dọc một thời, đánh nhau hay học tập đều rất giỏi. Vậy mà hiện giờ bị đánh lại không phản khán.
Tên lão đại cười khinh bỉ. “Tên oắt con, không phải ngươi luôn tỏ ra cao ngạo sao? Hiện giờ ta cho ngươi biết thế nào là trời cao đất dày.”
“Chậm đã.” Khuynh Y lên tiếng ngăn cản.
“Là ai nói?” Tên lão đại quay người.
“Là ta.”
“Ha, mọi người nhìn xem. Ta còn tưởng là ai, hóa ra là một vị mỹ nữ.” Hắn buống Bác Thừa Ngôn, đi về phía Khuynh Y. Được buông ra, khuôn mặt Bác Thừa Ngôn có vẻ dễ chịu hơn đôi chút.
Nhưng điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-bao-thu/2795867/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.