Sau khi băng bó xong, Khuynh Y mệt mỏi thiếp ngủ. Cô dựa vào bờ vai của Bác Thừa Ngôn rồi ngủ một giấc ngon lành. Kì lạ là anh không hề tránh né, còn cho cô dựa như thể đã từng quen biết vậy. Mà Marry cũng thành thục cởi áo khoác của mình đắp lên người Khuynh Y.
Chẳng biết tại sao, khi gần gũi hai người này, Khuynh Y luôn có cảm giác thân thiết không rõ. Hơn nữa như vậy cô còn ngủ rất ngon, hoàn toàn không có chút đề phòng.
Bác Thừa Ngôn bế Khuynh Y lên, cùng với Marry cả ba người đang định rời khỏi đây thì đám người Tần Ngọc đã chặn trước cửa.
"Bác thiếu đây là muốn cướp ngục sao? Đừng quên ở Bác gia còn có người đang chờ anh đấy."
"Việc tôi làm không cần cô quan tâm."
"Ha, không ngờ anh lại si tình đến mức vứt bỏ cả mẹ mình."
"Không liên quan tới cô. Tránh ra."
"Anh nghĩ mình vẫn còn là vị thiếu gia cao cao tại thượng của năm năm trước sao? Đừng quên, bây giờ nhị thiếu gia nhà họ Bác mới là người được lão gia yêu quý. Hai năm mất tích, Bác Thừa Ngôn anh có vẻ quên mất địa vị của mình ở Bác gia rồi."
Bác Thừa Ngôn thầm cười khinh bỉ trong lòng. Anh sớm đã không còn tình cảm với cái nhà đó rồi. Tài sản nhàn họ Phó bây giờ đối với anh cũng chỉ là một con kiền không đáng kể. Mà mẹ anh, đã mất đựo năm năm rồi.
Ngày đó, khi phát hiện mẹ mình đã mất, cha chỉ lừa dối để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-bao-thu/2795844/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.